A Uyển ngồi ở phòng khách, ngẩng đầu liền có thể nhìn đến bên ngoài viện, hai con ngỗng trắng ngẩng đầu ưỡn ngực, đi lại trong sân rất uy nghiêm, bước đi thong dong, ngông nghênh, dáng vẻ như đang tuần tra lãnh địa, khi cảm thấy vừa lòng liền phát ra “cạp cạp” hai tiếng.
Nhìn hai con ngỗng trắng, khóe miệng A Uyển co giật, Vệ Huyên thực sự đã gửi cho nàng con ngỗng trắng, nhìn vẻ ngoài cau có của chúng thì có thể biết là do ai mang đến, chúng nhất định rất hung dữ.
Dù chưa từng tiếp xúc với ngỗng trắng bao giờ, nhưng A Uyển cũng biết ngỗng trắng là một loại gia cầm từ một số hình ảnh hoặc sách báo, trong sách giáo khoa ngữ văn ở trường tiểu học có bài nói về "ngỗng trắng", nói rằng ngỗng là loài vật kiêu hãnh. Sự kiêu ngạo này được thể hiện qua tiếng kêu, dáng đi và giai đoạn ăn uống của nó. Nhìn cách nó bước đi, A Uyển cảm thấy quả thực khá kiêu ngạo, và những tiếng kêu nghe như mắng mỏ, thoạt nghe rất đinh tai.
Vệ Huyên chạy tới cắn nhẹ vài cái lên mặt nàng, liền từ trên giường rồi ôm nàng xuống dưới, sau đó kéo nàng ra khỏi phòng khách, đi xuống hành lang.
Hôm nay mặt trời chói chang, gió rất mềm mại, thổi vào người liền có cảm giác thoải mái dễ chịu, vừa phải không nóng không lạnh, ngay cả như A Uyển vừa khỏi bệnh nặng cũng có thể ra ngoài một lát.
Vệ Huyên nắm tay A Uyển đi đến hành lang, lấy một cái túi tiền, móc ra hai chiếc còi bằng gỗ và đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/383675/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.