Chương trước
Chương sau
A Uyển ngồi ở phòng khách, ngẩng đầu liền có thể nhìn đến bên ngoài viện, hai con ngỗng trắng ngẩng đầu ưỡn ngực, đi lại trong sân rất uy nghiêm, bước đi thong dong, ngông nghênh, dáng vẻ như đang tuần tra lãnh địa, khi cảm thấy vừa lòng liền phát ra “cạp cạp” hai tiếng.
Nhìn hai con ngỗng trắng, khóe miệng A Uyển co giật, Vệ Huyên thực sự đã gửi cho nàng con ngỗng trắng, nhìn vẻ ngoài cau có của chúng thì có thể biết là do ai mang đến, chúng nhất định rất hung dữ.
Dù chưa từng tiếp xúc với ngỗng trắng bao giờ, nhưng A Uyển cũng biết ngỗng trắng là một loại gia cầm từ một số hình ảnh hoặc sách báo, trong sách giáo khoa ngữ văn ở trường tiểu học có bài nói về "ngỗng trắng", nói rằng ngỗng là loài vật kiêu hãnh. Sự kiêu ngạo này được thể hiện qua tiếng kêu, dáng đi và giai đoạn ăn uống của nó. Nhìn cách nó bước đi, A Uyển cảm thấy quả thực khá kiêu ngạo, và những tiếng kêu nghe như mắng mỏ, thoạt nghe rất đinh tai.
Vệ Huyên chạy tới cắn nhẹ vài cái lên mặt nàng, liền từ trên giường rồi ôm nàng xuống dưới, sau đó kéo nàng ra khỏi phòng khách, đi xuống hành lang.
Hôm nay mặt trời chói chang, gió rất mềm mại, thổi vào người liền có cảm giác thoải mái dễ chịu, vừa phải không nóng không lạnh, ngay cả như A Uyển vừa khỏi bệnh nặng cũng có thể ra ngoài một lát.
Vệ Huyên nắm tay A Uyển đi đến hành lang, lấy một cái túi tiền, móc ra hai chiếc còi bằng gỗ và đưa cho nàng xem.
“Cái này để làm gì vậy?” A Uyển kỳ quái hỏi.
“Còi gỗ đó, thứ khiến chúng ngoan ngoãn hơn.” Vệ Huyên nói, cầm lấy một cái còi gỗ đặt lên miệng, rồi thổi.
Khi tiếng còi vang lên, hai con ngỗng trắng đang thong dong trong sân liền chạy tới, càng chạy lại gần, dáng vẻ hung dữ của chúng cũng khiến các nha hoàn bên cạnh A Uyển sợ hãi hét lên, nếu không có A Uyển ở đây, bọn họ đã phải bỏ chạy đi rồi, giờ chỉ còn biết đứng đấy chân run run, sẵn sàng xông lên bảo vệ chủ tử bất cứ lúc nào.
Bất ngờ, hai con ngỗng trắng đi tới liền dừng lại ở đó, ngồi bên Vệ Huyên đang huýt sáo, không có ý định tấn công ai.
“Hả, chúng nó không đuổi theo cắn người à?” Thanh Chi nhìn hai con ngỗng trắng ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, khó hiểu nói: “Nô tỳ nhớ rõ khi còn nhỏ hàng xóm có nuôi mấy con ngỗng trong nhà, nhưng chúng rất hung hãn, mỗi lần có người vào, nếu mà mấy con ngỗng đó không bị nhốt lại, nhất định sẽ đuổi theo người cắn, chỉ có chủ nhân đá cho chúng nó vài phát, chúng nó sợ mới không dám cắn.”
Các nha hoàn bà tử khác tuy chưa có kinh nghiệm nhưng cũng đã nghe kể về hành động hung dữ của ngỗng trắng khiến người ta thương tích, giờ thấy hai chú ngỗng trắng này khi nghe tiếng còi thì chạy tới, khi tiếng còi dừng lại thì dừng lại, dù đầu của chúng nó trông vẫn rất hung dữ, nhưng lại không cắn người bừa bãi, tất cả đều có chút kinh ngạc.
Nghe thấy giọng nói của Thanh Chi, hai con ngỗng trắng liền hướng về nàng “Cạp cạp” vài tiếng, như thể chúng đang khinh thường sự ngu dốt của nàng vậy, cái đầu khẽ nghiêng về bên này, đúng là có thể thấy được sự thù ghét.
Ít nhất thì cô nương hay cười và tốt tính như Thanh Chi cũng muốn đá cho chúng mấy phát.
A Uyển cũng sửng sốt khi thấy hai con ngỗng trắng bay qua rất dữ dội, nhất là khi lại gần, không biết có phải là ảo giác của nàng không, nàng luôn cảm thấy ánh mắt của hai con ngỗng trắng trông rất dữ tợn, cùng với cái đầu trông có vẻ độc ác kia, thực sự là không thể tiếp cận được. Vậy mà bây giờ chúng còn không tấn công người, khiến bọn họ cũng có hứng thú them chút.
"Chúng đã được huấn luyện bởi những người chuyên huấn luyện ngỗng. Chúng sẽ không dễ dàng cắn, trừ khi người cầm còi chỉ đạo chúng." Nói xong, Vệ Huyên lại thổi còi và chỉ vào tên thị vệ đi cùng hắn tới đây rồi nói: "Đi cắn hắn."
Hai con ngỗng trắng vồ vập, hẩy mông rồi quay lại đuổi theo tên thị vệ.
Tên thị vệ tội nghiệp tưởng rằng hắn ta đứng đó chỉ vì đúng lúc bị chủ tử nhìn thấy? Nhưng chủ tử muốn khoe khoang trước mặt Quận chúa Thọ An, hắn ta cũng không thể khiến tên Đại Ma Vương đó mất hứng, đành bị hai cầm thú đuổi theo, cuối cùng chạy đến hòn non bộ, ai ngờ hai con ngỗng trắng cũng hung hãn mà quạt hai đôi cánh cạc cạc mà dẫm lên hòn non bộ muốn nhảy lên.
“Phốc!”
Không chỉ có A Uyển bị chọc cười, các nha hoàn cũng run lên vì cười, rõ ràng là bọn họ rất thích thú.
Hai con ngỗng trắng này vui quá đi mất.
Vệ Huyên thấy tên thị vệ gần như ép sắp không xong, lại huýt sáo, lần này hai ngắn ba dài, hai con ngỗng trắng to lớn ngừng đuổi theo, lại bay tới, háo hức nhìn hắn. Vệ Huyên vẫy tay, liền thấy Lộ Bình đi tới với một hộp thức ăn trong tay, bên trong là thức ăn cho ngỗng đã qua chế biến, Vệ Huyên đặt xuống đất động viên hai con ngỗng trắng ngoan ngoãn.
"Thế nào? Vui phải không?" Vệ Huyên đưa một chiếc còi gỗ khác được chạm khắc rất tinh xảo cho A Uyển, "Chúng đã được huấn luyện để nghe những âm thanh còi như ban nãy, về sau nàng chán, thì nàng cứ thổi cái còi này, cho dù xa đến mấy chúng sẽ tìm được nàng, và nghe theo lệnh của nàng ”.
A Uyển không biết nên khóc hay cười, tiểu chính thái này bắt hai con ngỗng này để làm thú cưng cho nàng đỡ buồn chán ư? Thật khó để mô tả cái cảm giác huấn luyện một con ngỗng trắng làm thú cưng. Nàng nhìn chiếc còi gỗ trên tay toát ra một mùi thơm đặc biệt của gỗ, khi kiểm tra thì phát hiện nó được làm bằng gỗ trầm hương, chiếc còi cũng được chạm trổ hoa lá, đặt trên tay nàng, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.
A Uyển dường như có chút thích thú, không biết Vệ Huyên đã tìm thấy thợ điêu khắc gỗ ở đâu, hơn nữa lại sử dụng trầm hương để làm nó một cách hào phóng như vậy.
“Nàng đừng đánh giá thấp chúng, chúng không chỉ có thể giải tỏa buồn chán, mà còn rất có khả năng chiến đấu đấy.” Vệ Huyên đâu chỉ gửi hai con ngỗng trắng đến cho A Uyển để giải tỏa buồn chán đơn giản như vậy, “Dân gian có câu rằng, nuôi một con ngỗng tương đương với nuôi một con chó, ngỗng cũng có thể canh giữ cửa, nếu có người lạ vào cửa chắc chắn sẽ la lên, cảnh giác không thua gì chó nhà”.
Vệ Huyên cùng A Uyển chơi với hai con ngỗng trắng trong sân một lúc, A Uyển phải công nhận rằng hình như nuôi ngỗng cũng rất vui.
Trong lúc chơi, nghe nói tỷ đệ Mạnh gia đến đây.
Tỷ đệ Mạnh gia không lạ lẫm gì khi nhìn thấy con ngỗng trắng, dù sao đến vùng thôn là có thể nhìn thấy chúng, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy người ta đánh nhau với ngỗng trên đường, nhưng nghe nói Vệ Huyên đặc biệt huấn luyện chúng nên cũng muốn biết sau khi được huấn luyện loại ngỗng trắng có thể trông như thế nào. Khi nghe tin Vệ Huyên đưa con ngỗng trắng đến, ba tỷ đệ bên Mạnh gia là Mạnh Vân, Mạnh Phong, Mạnh Hân đều chạy đến xem, Mạnh Xúc đang ở nhà an nhàn chờ gả đi, không có hứng thú với những chuyện đó nên không đến.
“A Uyển, con ngỗng trắng đâu, con ngỗng trắng ở đâu?” Giọng của Mạnh Hân từ xa truyền đến.
“Tiểu muội, đừng ồn ào nữa, cẩn thận bị đá xuống hồ bây giờ.” Mạnh Phong mang theo tiếng cười trêu chọc.
Ngay sau đó liền nhìn thấy người dẫn tỷ đệ tỷ đệ ba người đến.
Đang là mùa xuân tươi đẹp, ba thiếu niên thiếu nữ ăn mặc sáng sủa đi tới, y phục đẹp đẽ, khí chất cao quý ngất trời, rực rỡ hơn cả mùa xuân.
Vệ Huyên khẽ nheo mắt nhìn bọn họ, sau đó quay lại nhìn A Uyển, thấy đôi mắt bình tĩnh của nàng đã mang đầy ý cười, hắn tặc lưỡi cái, nhưng cũng không làm gì nhiều, cứ để bọn họ tới.
“Ngỗng trắng đang ở hồ nước bên kia, ngươi chờ chút, ta sẽ gọi chúng qua đây.” A Uyển nói, lấy ra một cái còi gỗ thổi vài cái ba dài hai ngắn, liền nhìn thấy hai con ngỗng trắng hiên ngang từ xa chạy tới.
Mạnh Phong và những người còn lại nhìn thấy đều bị sốc, gần như muốn bỏ chạy, nhưng khi phát hiện thấy con ngỗng trắng dừng lại trước mặt họ, vươn cổ nhìn và “cạp cạp” vài lần, lại còn không tấn công người khác, liền cảm thấy thích thú, cũng đòi A Uyển mượn chiếc còi gỗ để chơi.
Chiếc còi gỗ này do những người thợ tay nghề điêu luyện làm ra, khác với những chiếc ngoài chợ, bên trong có những thứ khác, âm thanh cũng khác, chỉ có âm thanh của chiếc còi gỗ này mới có thể khiến hai con ngỗng trắng này nghe lời. Vệ Huyên đặc biệt nhờ người làm hẳn thêm vài cái, chủ yếu là vì sợ gặp phải tình huống như vậy, không thích người khác chảy nước miếng vì thèm muốn, cũng không muốn bị người khác đụng vào đồ của A Uyển.
Thấy ngỗng trắng được huấn luyện vui như vậy, các tỷ đệ Mạnh gia cũng cầm còi gỗ vừa thổi vừa hướng dẫn chúng chạy từ đầu này sang đầu kia. Thậm chí tên ranh mãnh như Mạnh Phong cũng chạy đến hòn non bộ và dạy ngỗng trắng leo núi = __ =!
Mạnh Hân rất yêu thích hai con ngỗng trắng này, chưa bao giờ thấy con ngỗng trắng nào được huấn luyện thông minh như vậy, vui mừng đến mức trực tiếp quên luôn tính khí của Đại Ma Vương Vệ Huyên, khuôn mặt nhỏ nhắn chạy tới nói: "Biểu ca, huynh cho muội hai con được không? Con ngỗng trắng to này vui quá, muội cũng muốn nuôi. "
Vệ Huyên vốn dĩ không muốn quan tâm đến cô nương ngốc nghếch này, nhưng sau khi nghĩ đến điều gì đó, trên mặt hắn lộ ra nụ cười quái dị, ân cần nói: "Đương nhiên, nhưng trong số đàn ngỗng trắng ta cho người huấn luyện, chỉ có hai con ta đưa A Uyển là thông minh thôi, mấy con còn lại thì dã tính chưa biến mất, nếu như tặng ngươi thì có thể có người bị thương đấy. "
“Sao lại đánh bị thương người được?” Mạnh Hân căng thẳng.
Vệ Huyên uể oải nói: "Thực ra thì bọn chúng cũng khá nghe lời, chỉ cần không có người khiêu khích chúng là được, nếu không thì sẽ đuổi theo người ta cắn, không dừng luôn."
Mạnh Hân suy nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì cả, nàng là một người tốt bụng và sẽ không gây sự với chúng, nên nói: “Vậy thì cho muội đi, muội sẽ cho người nuôi thật tốt, sẽ nuôi trong hồ của muội luôn.” Mạnh Hân nói, sau đó quay lại nhìn Mạnh Vân đang nghiên cứu cái còi gỗ, "Nhị tỷ tỷ, tỷ thấy có được không?"
Mạnh Vân nhẹ nhàng gật đầu, không ngăn cản.
A Uyên ngạc nhiên một hồi, con ngỗng trắng mà không được huấn luyện dữ tợn như vậy, tỷ tỷ như Mạnh Vân sao có thể đồng ý?
Về vấn đề này, Mạnh Hân và Vệ Huyên giải thích như này:
“Nhị tỷ tỷ chính là thích hung hãn một chút!”
“Đến cả con người nàng ta ra còn dám ra tay, một con ngỗng thì có là gì chứ?”
A Uyển kinh ngạc mà nhìn Vệ Huyên với vẻ mặt bất bình, lại liếc qua nhìn Mạnh Vân, lạnh lùng như dáng trăng cô độc, dáng người như liễu, tựa như một tiểu mỹ nhân mềm yếu, liền nói với Vệ Huyên: “Đệ đừng nói bậy.”
Vệ Huyên âm thầm bĩu môi, hắn có nói bậy đâu, trong số các tỷ muội Mạnh gia, nàng ta là người ghê gớm nhất, nhưng kết cục cũng không tốt. Bây giờ nghĩ lại, số phận bi thảm của A Uyển trong cuộc đời hắn thực sự bị ảnh hưởng nhiều hơn bởi Mạnh gia. Dù biết Mạnh gia có ảnh hưởng đến A Uyển, nhưng nhìn dáng vẻ của A Uyển, hắn lại rất thích kết giao với những đứa trẻ bên Mạnh gia, không chỉ thứ tình cảm này không thể phá vỡ, mà mối quan hệ huyết thống cũng không thể phá vỡ ...
Vệ Huyên thầm thở dài trong lòng, không sao hết, chỉ cần A Uyển luôn có thể ở bên cạnh hắn, hắn sẽ giúp nàng bảo vệ những thứ mà nàng thích.
“A Uyển A Uyển, đặt tên cho hai con ngỗng trắng đi, chúng thật ngoan!” Mạnh Hân ôm một con ngỗng trắng nói với A Uyển.
Hai con ngỗng trắng trước khi gửi về đây đã được tắm rửa sạch sẽ, lông còn được chăm sóc đặc biệt, còn được tẩm hương thơm, có thể ôm vào lòng mà không sợ bẩn, lông trắng không bị ố, nhìn từ xa, nó trông giống như hai đám mây trắng đang chuyển động. Đó là lý do tại sao Mạnh Hân rất thích, chúng cũng không làm tổn thương người khác khi không có tiếng còi, vì vậy cứ thế mà ôm lên.
Mạnh Phong vẫn có chút lo lắng, kéo muội muội nói: "Buông ra, cẩn thận nó cắn muội giờ."
Mạnh Hân vẫn không chịu buông tay.
Cuối cùng Mạnh Vân đi tới, xách tai nàng lên, không thì cứ để nàng ôm như thế, hai con ngỗng trắng cũng thấy khó chịu, có thể sẽ cắn nàng thật.
“Tên thì ... cứ gọi là Đại Bạch với Nhị Bạch đi.” A Uyển nhìn chúng nó trắng trẻo như vậy, kích thước gần như nhau, nên cảm thấy đặt tên gì đó, đều là mây bay.
Mọi người: “……”
“Gọi là Tướng quân đi.” Mạnh Phong cảm thấy gọi Đại Bạch và Nhị Bạch thật oan ức cho chúng nó, “Một con kêu Uy Vũ Tướng quân, một con kêu Uy Viễn Tướng quân.”
A Uyển: “……”
Khi đi chơi về mệt, Trưởng Công chúa Khang Nghi gọi nhóm trẻ con vào nhà ăn chè và điểm tâm, thấy mấy đứa trẻ tình cảm trìu mến, nụ cười trên mặt con gái cũng ngày càng nhiều, không còn trầm lặng như trước, trong lòng nàng cũng rất vui, cảm thấy rằng con gái thực sự cần một số người bạn chơi cùng như vậy. Tỷ đệ Mạnh gia thân phận cũng giống như con gái của nàng. Mặc dù tính cách khác nhau nhưng chúng đều là những đứa trẻ ngoan có phẩm chất tốt, tốt hơn hết là nên chơi cùng nhau.
Vệ Huyên ngồi cạnh A Uyển, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn đáng yêu, trong lúc này, hắn dùng thìa lấy hạt quả từ trong bát A Uyển sang bát mình, sau đó đưa táo đỏ trong bát của mình cho nàng.
“Ăn nhiều táo đỏ bổ huyết.” Vệ Huyên cười tủm tỉm.
A Uyển sắc mặt co lại, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, lại tiếp tục cúi đầu uống canh ngọt, trong lòng thầm nhủ đối phương chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, phải nhẫn nhịn.
Đợi đến trời sắp tối, tỷ đệ Mạnh gia và Vệ Huyên đều rời đi.
Khi rời khỏi phủ Công chúa, Mạnh Phong nghiêng người kề vai với Vệ Huyên, cười nói: "Biểu đệ, đệ đúng là kỳ tài mà. Có thể sai người ta huấn luyện được con ngỗng trắng thông minh như vậy, lại có thể vừa lòng mỹ nhân, biểu đệ tuổi còn nhỏ thì cũng là người biết si tình vậy! "
Vệ Huyên gỡ tay xuống, lấy khăn lau tay, chậm rãi nói: “Biểu ca, biểu ca có gì cứ nói đi.” Gọi hắn một tiếng biểu ca, không chỉ bởi vì Mạnh Phong kiếp trước không nợ gì hắn, ngược lại còn giúp hắn.
Mạnh Phong này, rộng lượng chính trực, những người được hắn ta giúp đỡ đếm không hết, thật sự rất khó để không thích được hắn. Kiếp trước của Vệ Huyên có thể nói là suôn sẻ, ngoài việc buộc phải rời khỏi kinh, cũng thấy không khó khăn gì nhiều, hắn chỉ vấp phải chuyện của A Uyển, lúc đó Mạnh Phong cũng đã ra tay giúp đỡ hắn rất nhiều. Vì vậy, mặc dù Mạnh Phong được coi là đã làm liên lụy tới A Uyển, nhưng Vệ Huyên thực sự không thể có nhiều oán giận với hắn ta.
Có lẽ, đây là sự lựa chọn của chính A Uyển ở kiếp trước nên dù đau lòng nhưng hắn vẫn cố chịu đựng.
Mạnh Phong cười đắc ý với hắn, ánh mặt trời lặn còn vương lại trên người nam tử với bộ dạng thiếu niên, khiến đôi mày tuấn tú chói lọi như hoàng kim trước mặt Bồ Tát, hắn vươn tay về phía Vệ Huyên, “Biểu đệ, biểu ca của đệ gần đây hơi chật vật, không bằng cho biểu ca mượn ít đồ đi, cũng đừng vội từ chối, tuy biểu đệ hành xử cẩn thận, nhưng có những lúc thân thiết, Tiểu Thường Sơn cũng là một nơi tốt mà. "
Vệ Huyên cũng không nôn nóng vì bị hắn vạch trần, thay vào đó hắn chỉ cười trừ nhìn hắn ta, "Muộn rồi, đệ phải về phủ đây, lần sau sẽ nói chuyện, chỉ cần điều kiện của biểu ca làm hài lòng đệ, mọi chuyện đều dễ dàng bàn bạc."
Mạnh Phong đưa tay ra vỗ vào vai đứa nhóc nhỏ hơn mình bốn tuổi, rồi nói “Được”.
Tạm biệt tỷ đệ Mạnh gia, Vệ Huyên mang thị vệ của mình trở lại phủ. Những người đi đường nhìn thấy biển hiệu của phủ Thụy vương rên xe ngựa, nghĩ giờ Thụy vương đang ở trong doanh trại, không cần phải nghĩ cũng biết ai đang ngồi trong xe ngựa, tránh ra xa kẻo lỡ va vào, không chết thì cũng bị lột da.
Trong xe ngựa Vệ Huyên đang bận suy nghĩ, không để ý đến sự khác lạ bên ngoài, nhưng Lộ Bình nhìn thấy qua rèm xe khi rung chuyển, mi mắt khẽ giật.
Được rồi, hắn cũng biết chủ tử của hắn là một tiểu bá vương nổi tiếng trong kinh thành, nhưng hắn lại là một tiểu bá vương rất lý trí và có nguyên tắc, ngoài việc thường xuyên bắt nạt những người đó, gần đây không phải đều không nhìn thấy hắn giở trò gì với cận thần nào sao? Vẫn đang an phận mà đi học, cũng không hoành hành ngang ngược gì ở trong kinh thành nữa, những người này không cần phải trốn thành bộ dạng như thế này.
Vừa trở về phủ Thụy vương, Vệ Huyên vừa vào cửa đã nghe người bên cạnh nói, hôm nay Thái y đến bắt mạch cho Thụy Vương phi, chẩn đoán rằng Vương phi đang mang thai.
Vệ Huyên dừng lại, rồi tiếp tục bước đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.