Mưa hai ngày, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.
Buổi sáng khi A Uyển tỉnh lại, nghe được tiếng chim hót trong viện, sau khi nha hoàn thay y phục xong xuôi cho nàng, ngay cả đầu cũng chưa chải liền vui vẻ xuống giường, nhào ra phía trước cửa sổ ló đầu xem bên ngoài, quả nhiên nhìn trên cành cao của cây đào trong viện đang có mấy chú chim dậy sớm lưu lại, ở nơi nào cũng vui vẻ hót.
Bầu trời đã không còn sắc thái xám lạnh lúc trước, lộ ra màu xanh da trời. Dưới trời xanh mây trắng, cả thế giới được nước gột rửa làm cho rực rỡ hẳn lên, lá trên cành cây nhuộm ý thu đều vô cùng sạch sẽ, chim chóc nhảy nhót trên cành màu sắc không hề diễm lệ, nhưng khiến thế giới này tăng thêm một loại màu sắc nhẹ nhàng sinh động.
A Uyển ghé vào trước cửa sổ có chút lạnh sáng sớm nhìn thấy phong cảnh trong viện, vẻ mặt nồng nhiệt.
Kiếp trước cơ thể nàng không khỏe, tất cả hoạt động bên ngoài đều bị cấm, phần lớn thời gian đều là bị nhốt trong phòng tĩnh dưỡng, cho nên nuôi nàng thành vẻ muốn ra thế giới bên ngoài vô cùng. Đáng tiếc cơ thể kiếp này cũng không tốt lắm, có chút gió thổi cỏ lay sẽ sinh bệnh nặng, khiến cho nàng sắp bảy tuổi rồi nhưng thời gian ở trong phòng vẫn nhiều như cũ, mặc dù ba năm nay đi theo cha mẹ xuống Giang Nam, phong cảnh có thể nhìn thấy cũng khá ít.
Cho nên, mặc dù cảnh vật trong viện của trạm dịch rất đơn điệu, không có gì để xem, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/383644/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.