Từ khi ban thánh chỉ xuống, Vệ Huyên bắt đầu bận rộn ra ngoài làm việc, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Đặc biệt là khi hắn đã xác định được tâm ý của A Uyển, tự nguyện tới thành Minh Thủy Thành cùng hắn, hành động của hắn không khỏi mang theo sự vui sướng xuân phong đắc ý.
Trừ điều này ra, khách khứa của phủ Thụy vương cũng nối liền không dứt, vì muốn khai thông quan hệ với Thụy vương, muốn sắp xếp vài người vào quân tới thành Minh Thủy, trước giờ chuyện này đều hiểu trong lòng nhưng ăn ý không nói ra.
Thụy vương không thoải mái về việc này, ai tiến đến bái phỏng đều ra mặt ứng phó, nhưng xoay người, liền ném việc này cho Vệ Huyên, để hắn tự chọn người. Nếu việc nhi tử phải đến thành Minh Thủy mấy năm đã là sự thật không thể thay đổi, Thụy vương không thể không khảo nghiệm hắn, để hắn học từ bây giờ.
Nhưng không ngờ, Vệ Huyên lại rất thành thạo, tuy rằng không phải ai tới tìm cũng hợp ý, chỉ biết là so với kẻ chỉ biết đấu đá lung tung đắc tội với người khác trước kia, bây giờ lại giảo hoạt hơn, thậm chí còn biết chọn người, chứ không phải chọn người mình thấy thuận mắt, còn tạo khoảng cách, tạo nên cảm giác cân bằng, thủ đoạn vô cùng lão luyện.
Đối những việc này, trong lòng Vệ Huyên cũng có một cán cân. Hắn biết mình không thể nhún nhường, thỉnh thoảng cũng sẽ để lộ bản lĩnh thật ra, như vậy không chỉ có thể để Hoàng đế yên tâm, còn có thể đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/3334731/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.