Vệ Huyên không thích ăn đồ ngọt, A Uyển biết điều đó, nhưng lại không nghĩ hắn ghét đến như vậy.
Sau khi bị hắn dày vò một hồi, A Uyển mới ngồi lại chỗ cũ, ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi bắt đầu quan sát mọi chuyện bên ngoài
“Hình như tuyết rơi càng nhiều rồi, có phải nên về rồi không?” A Uyển nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ thuỷ tinh rồi nói.
Tuy nói công nghệ thủy tinh của thời đại này chưa đạt tới trình độ trong suốt, nhưng cũng đủ trong suốt để làm bình phong hoặc cửa sổ thuỷ tinh, có thể nhìn loáng thoáng ra bên người, cũng là một việc khá là tao nhã, rất nhiều quý tộc giàu có sẽ lắp loại cửa sổ thủy tinh này.
Vệ Huyên chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ ửng của nàng, bộ dạng còn muốn làm lại chuyện ban nãy cùng A Uyển, nói: “Yên tâm đi, A Phong ở đó, mà còn là muội muội ruột của huynh ấy, huynh ấy sẽ cẩn thận, không sao đâu.”
A Uyển chỉ biết gật đầu.
Khi Lộ Vân vào, Vệ Huyên biết chuyện sắp xong, bọn họ phải nhanh chóng trở về, đành đứng dậy rời đi. Khi trở lại noãn các ở vườn mai, liền nhanh chóng thấy Mạnh Phong bước vào cùng Thẩm Khánh. A Phong sắc mặt vui vẻ, dường như không xảy ra chuyện gì, còn khuôn mặt Thẩm Khánh không biểu lộ chút biểu cảm gì, khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn.
Vệ Huyên tặc lưỡi một tiếng, nếu không muốn để A Uyển thất vọng, thì hắn còn mới lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-menh/3334726/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.