Edit: Hàn Ngọc Beta: Hằng Lê, Đào Mai Trưởng công chúa Khang Nghi sắc mặt hơi tái xanh, phải hít thở sâu mấy hơi mới đè nén được cơn tức giận xuống. Vẻ mặt của Phò mã La Diệp cũng không hề tốt chút nào, cầm vật thường dùng để thưởng thức ngọc lưu ly vứt xuống trên bàn, lúc những hạt châu va xuống bàn phát ra những thanh âm lách cách, những thanh âm kia dường như thể hiện tâm trạng kích động của hai người trong phòng, làm cho tim của mã thị vệ và đám người đang quỳ cũng nhảy lên theo. - "Tại sao Thụy Vương thế tử có thể đi vào? Chẳng lẽ một đứa trẻ mà các ngươi cũng không phát hiện được?" Trưởng công chúa Khang Nghi tức giận hỏi, nghĩ hôm nay chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử sáu tuổi mà có thể dễ dàng quỷ không biết thần không hay đi vào như vậy, nếu như sau này có thích khách có thể âm thầm đi vào làm hại tới nữ nhi, bà thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả. Là một mẫu thân, bà phải suy tính cẩn thận, nếu như lại phát sinh thêm những chuyện ngoài ý như việc hôm nay, đích thực đây cũng là việc ngoài dự đoán của bà. Mã thị vệ mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng, trong long hắn thầm kêu khổ, không biết Thụy Vương thế tử dùng cách nào mà có thể đi vào, chờ lúc phát hiện ra, người đã chạy vào, trực tiếp xông thẳng vào phòng của tiểu Quận chúa. Nhưng thân phận của đối phương tôn quý, đừng nói một tên thị vệ nho nhỏ như hắn, ngay cả những người ở đây cũng không dám động thủ với Thụy Vương thế tử. Cũng bởi vì như vậy, cho nên Trưởng công chúa Khang Nghi mới không có thể nuốt trôi cơn giận như vậy, nữ nhi A Uyển của bà mới được sáu tuổi mới gặp Vệ Huyên hai lần, thì cả hai lần đều xảy ra chuyện. Bà cảm thấy bát tự của Vệ Huyên và bát tự của nữ nhi nhất định là khắc nhau, bà không làm gì được Vệ Huyên, vì vậy biện pháp tốt nhất là tách hai người cách xa nhau ra. Hôm nay thời tiết cũng đẹp nên quyết định lên đường hồi kinh luôn, bà nghĩ theo bệnh tình của Thụy Vương thế tử chắc còn phải nghỉ ngơi mấy ngày nữa mới tiếp tục lên đường, đến lúc đó thời gian khác nhau sẽ không gặp lại nhau. Nhưng ngờ bệnh tình của Vệ Huyên còn chưa khỏi mà bản thân có thể mang theo một hài tử khác cùng nhau, thần không biết quỷ không hay trốn vào phòng A Uyển mà nói cũng coi như có chút bản lĩnh, cũng không biết tại sao Vệ Huyên lại làm được như thế. Mặc dù Trưởng công chúa Khang Nghi dùng giọngnói rất nhẹnhàng để chất vấn, nhưng mọi người ở trong phòng vẫn sợ đến mức không dám hít thở mạnh, mắt cũng không dám nháy, không một ai dám trả lời. May mà phò mã La Diệp lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng, ông đầu tiên nói: - "Công chúa đừng nên tức giận, bây giờ cứ phái người đi thông báo cho Thụy Vương đến đón người đi" Sau đó nói với đám Mã thị vệ: - "Lần này là các ngươi không làm tròn chức trách, trước đi xuống lĩnh phạt đi." Những lời của phò mã khác gì tiếng của trời, mã thị vệ vội vội vàng vàng đáp lại, âm thầm vừa lui xuống vừa lau mồ hôi lạnh. Chờ sau khi mã thị vệ rời đi, La Diệp lôi kéo tay của phu nhân đứng dậy, dịu dàng nói: - "A Viện đừng tức giận, để cho bọn họ nhớ kỹ bài học lần này, vi phu nghĩ sau này bọn họ sẽ không dám lơ là nhiệm vụ nữa, chúng ta cùng nhau đi qua thăm A Uyển một chút đi, cũng không biết bây giờ Thế tử quậy phá A Uyển đến mức nào" Là một phụ thân coi ái nữ như mạng, La Diệp lo lắng Vệ Huyên không khống chế được bản tính, thân thể A Uyển yếu như vậy, có thể nào chịu nổi hành hạ của Vệ Huyên, ông thấy sẽ không xảy ra việc gì lớn, nhất định sẽ không xảy ra việc gì. Trưởng công chúa Khang Nghi nhướng mày, liếc nhìn vẻ mặt của trượng phu, nuốt lại những lời định nói. Chờ hai lúc phu thê hai người đi tới sương phòng của nữ nhi, liền thấy nha hoàn trong phòng đều mang dáng vẻ khẩn trương coi chừng nghiêm ngặt, trên hai cái đôn thêu hoa, có hai hài tử ngồi, mắt lớn trừng mắt nhỏ, mà tiểu hài nhi dùng móng vuốt của mình nắm chặt cánh tay của nữ hài, làm cho nàng không cách nào tránh thoát được. Nhìn thấy một màn như vậy, Trưởng công chúa Khang Nghi lại cau mày, bà luôn cảm thấy Vệ Huyên có chút gì đó kỳ lạ. So với vẻ mặt nghi ngờ của Trưởng công chúa Khang Nghi, ánh mắt của La Diệp lại nhìn về phía nữ nhi, phát hiện trừ sắc mặt nàng vẫn có chút tái nhợt, thì không có tổn thương gì khác, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng nói: - "Sao thế tử lại tới đây? Thế tử đến tìm A Uyển sao?" Ông nhớ đến việc tối hôm qua tiểu hài này tuy trong người vẫn đang bệnh mà vẫn muốn đến gặp A Uyển để nói lời xin lỗi, đột nhiên La Diệp cảm thấy tiểu hài này cũng không phải đã hết thuốc chữa. A Uyển cũng thở phào nhõm khi thấy cha mẹ đi vào, liền quay đầu dùng một đôi mắt to tròn đáng thương nhìn cha mẹ, hy vọng bọn họ mau mau tới cứu nàng, ít nhất cũng bắt tiểu hài tử từ khi đột nhiên xông vào, bắt đầu nắm chặt nàng không chịu buông nàng ra, lúc này nó đang dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm không nháy mắt. Nhớ tới những lời nói âm trầm quỷ dị tiểu hài tử này nói lúc trước, A Uyển cảm thấy tiểu hài tử này có bệnh. Nghe được câu hỏi của La Diệp, tiểu hài tử từ khi đi vào trong mắt trừ A Uyển thì không nhìn người khác rốt cuộc cũng có phản ứng, quay đầu nhìn phu thê trưởng công chúa, đột nhiên nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên nói với bọn họ, - "Cô cô, Dượng, con đến tìm biểu tỷ chơi, thuận tiện nói lời xin lỗi với biểu tỷ." "...." Cho dù tối ngày hôm qua đã nghe thấy một lần, nhưng lúc này nghe nói như thế mọi người vẫn cảm thấy bất ngờ, nhìn khuôn mặt ngây thơ đang tươi cười, mặc dù bởi vì bị bệnh nên sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của hắn. Hắn có vẻ không giống như lời đồn, so với lời đồn như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. - "Con thật sự đến để xin lỗi A Uyển?" La Diệp cũng có chút bất ngờ, ông tới trước mặt hai hài tử, cúi người xuống nhìn hắn. Vệ Huyên gật đầu, trong mắt lướt qua vài tia quỷ dị, nhưng nụ cười trên mặt vừa ngây thơ vừa đáng yêu, - "Đúng vậy, ngày hôm qua con bị bệnh đến hồ đồ, nghe ma ma kể lại cô cô, dượng cùng biểu tỷ có lòng tốt thăm con, nhưng con lại làm hại biểu tỷ bị ngã xuống đất, dượng à, con không phải cố ý, lúc ấy con bị bệnh đến hồ đồ, con hoàn toàn không nhớ gì, đúng rồi con rất thích biểu tỷ, làm sao có thể làm tổn thương tỷ ấy được?" Vệ Huyên được di truyền dung mạo của chính phi quá cố Trịnh thị của Thụy Vương, cực kỳ sắc sảo, mặc dù vẫn còn là tiểu hài tử, từ ngũ quan của hắn bây giờ có thể thấy được trong tương lai phong thái dung mạo trác tuyệt ra sao. Hắn có dáng dấp tương đối khỏe mạnh hơn những hài tử bình thường, mặt vẫn còn mang theo nét hơi mũm mĩm của trẻ thơ, bộ dáng kia càng khiến cho mọi người thấy hắn đáng yêu. Dung mạo xuất sắc, nét trẻ con ngây thơ đáng yêu cùng với lời lễ độ dễ thương, thì dù lòng dạ có lạnh lùng đến đâu cũng sẽ mềm nhũn. Mắt A Uyển dường như trợn tròn đến mức lồi ra, khung cảnh này có gì đó không đúng thì phải, tại sao có thể từ tiểu chính thái đáng sợ quỷ dị thay đổi thành đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên đây? Đây có phải là tiểu chính thái vẫn dùng hai tay của hắn ôm chặt nàng nhất quyết không buông sao, nàng có chút mơ hồ có phải chuyện lúc trước chỉ là ảo giác của nàng. Càng làm cho nàng tuyệt vọng là, phụ thân có tính tình hơi ngây thơ của nàng lập tức tin những lời kia của tiểu chánh thái, mẫu thân không được mềm lòng nha, tính tình của phụ thân quá đơn thuần đã không thể tin tưởng, công chúa mẫu thân người nhất định phải cố lên! Trưởng công chúa Khang Nghi thực đơn thuần như trượng phu của bà, bất quá bà cũng không biết Vệ Huyên đang có âm mưu gì? Vệ Huyên sắp bảy tuổi, đối với những đứa trẻ lớn lên trong cung, dù là đứa trẻ bảy tuổi cũng không thể coi thường, cho dù Vệ Huyên dường như được mọi người đặt trong lòng để bảo vệ mà lớn lên cũng như vậy. Nhưng Trưởng công chúa Khang Nghi cũng biết lấy thân phận của Vệ Huyên bây giờ, cũng không cần phải có âm mưu gì. Đưa mắt nhìn cánh tay Vệ Huyên đang nắm chặt tay nữ nhi, mi tâm Trưởng công chúa Khang Nghi lại giật giật, mặt lại ôn hòa nói: - "Huyên Nhi còn chưa khỏi bệnh, buổi sáng nhiệt độ còn lạnh, tại sao con lại chạy tới đây không cẩn thận lại phát bệnh, bây giờ con cảm thấy như thế nào, có khỏe hơn chút nào không?" Nói xong, bà nhìn về phía đám người hầu, vẻ mặt mặc dù dịu nhàng, nhưng lại tự có một khí thế không giận mà tự uy, - "Các ngươi hầu hạ chủ nhân như thế này sao? Đứng trơ mắt để cho chúng ngồi ở đây hứng gió?" Thanh Yên vội vàng cùng những nha hoàn bà tử khác tới nhận lỗi, khuôn mặt không hề tỏ thái độ, thành thực nghe chủ nhân trách cứ, cũng không tự giải thích cho mình. Sau khi dạy dỗ người hầu xong, Trưởng công chúa Khang Nghi lại khôi phục vẻ mặt dịu dàng, đi lên phía trước, đem bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng của mình nhẽ nhàng đặt lên bàn tay còn chút nóng của Vệ Huyên, cười nói: - "Bây giờ vẫn là sáng sớm, Huyên Nhi chắc còn chưa dùng bữa? Con nên trở về để dùng bữa và uống thuốc." Vệ Huyên nắm chặt tay của A Uyển, sau đó bị Trưởng công chúa Khang Nghi nhẽ nhàng tách tay hắn ra khỏi tay của A Uyển. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay bị tách ra của hai người, nhìn thấy lúc A Uyển thoát khỏi tay của hắn đã thở phào nhẹ nhõm, được mẫu thân nàng ôm lên đi vào, thần sắc hắn lại dữ tợn hơn mấy phần, chờ lúc hắn ngẩng đầu lên đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh. - "Cô cô, Huyên Nhi muốn ở lại đây cùng dùng bữa với A Uyển biểu tỷ, con không muốn trở về uống thuốc đắng ngắt" Hắn làm nũng nói. Chân mày A Uyển giật giật, vùi ở trong ngực mẫu thân dùng một ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, nhìn thấy cặp mắt trong suốt của hắn, một ánh mắt trong trẻo, nhìn giống như bộ dáng đáng yêu của những đứa trẻ bình thường khác. Trưởng công chúa Khang Nghi cười một tiếng, lập tức phân phó người hầu mang phần đồ ăn sáng tới. Vệ Huyên đứng dậy, vừa đúng thuận tay cầm lấy ống tay áo của La Diệp đang đứng bên cạnh, dùng một âm thanh mềm nhũn nói với ông: - "Dượng, người ôm con đến giường có đặt gần lò sưởi để ngồi cùng A Uyển biểu tỷ được không?" La Diệp chỉ có nữ nhi là A Uyển, trong những năm này tình thương của một phụ thân đang thời điểm tràn đầy, thấy một hài tử đáng yêu như vậy, tự nhiên vui vẻ ôm hắn, đã hoàn toàn quên mất sáng sớm ngày hôm qua còn nổi giận vì tiểu bá vương này làm hại A Uyển ngã xuống đất. A Uyển núp ở trong ngực của công chúa mẫu thân, nàng thấy vẻ mặt của phụ thân, liền biết ông bị tiểu chánh thái thu mua, nàng nhất thời có chút rầu rĩ. Nàng cảm thấy tiểu chánh thái này rất thông minh, biết trong ba người nhà bọn họ, La Diệp là người dễ dàng bị đối phương đánh hạ nhất, chỉ cần dùng vài lời giải thích hành vi của mình đã giải quyết được vấn đề, còn thuận tiện lấy được thiện cảm của phụ thân nàng. Tuy rằng cổ nhân đều trưởng thành sớm, nhưng mà tiểu chánh thái này hình như đã trưởng thành quá sớm, hắn không phải đã quá thông minh khôn khéo rồi sao? Nàng miên man suy nghĩ, liền phát hiện tiểu chánh thái bị ôm đến ngồi trên giường quay lại nhìn, trong nháy mắt cặp mắt đen như mực kia lóe nên ánh lên ánh sáng xanh như sói đói, làm cho trái tim của nàng không tự chủ được mà nhảy lên mấy cái. Mẹ ơi, quả nhiên không phải là ảo giác của nàng, tiểu chánh thái này thật sự rất quỷ dị đáng sợ! Lúc người hầu đang mang đồ ăn lên, phu thê Thụy Vương nhận được tin tức vội vã đi đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]