Mấy ngày sau, Vệ Huyên và Thẩm Khánh đã chuẩn bị xong ra ngoài làm việc.
Tuy trước đó Mạnh Hân đã biết tin, nhưng vẫn rầu rĩ không vui, trước hôm xuất phát, cầm tay Thẩm Khánh bĩu môi không nói câu nào.
Xưa nay Thẩm Khánh là người nếu không có chuyện gì thì sẽ không chủ động mở miệng, vì thế hai phu thê mắt to trừng mắt nhỏ.
A Uyển cũng dặn dò Vệ Huyên rất nhiều ra ngoài thì cẩn thận, nhìn thấy hành động của phu thê kia, không nhịn được bật cười, phát hiện cuối cùng cũng không bất ngờ lắm khi thấy Mạnh Hân không kìm được, mở miệng trước.
“Thiếp không quan tâm hai người đi làm gì, nhưng chàng nhất định phải cẩn thận, chàng phải nhớ kỹ đó, thiếp ở đây chờ chàng về.”
Thẩm Khánh im lặng gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng, nhìn thiếu nữ chỉ cao tới cằm hắn, có vẻ rất nhỏ con, thấy nàng bĩu môi, trên mặt lộ vẻ tủi thân, trong lòng hắn khó chịu muốn chết, còn khó chịu hơn cả lúc tận mắt thấy các chiến hữu bị địch giết trên chiến trường.
“Có nghe không đó?”
Mạnh Hân không nhịn được muốn kéo vạt áo hắn rít gào, thật sự là hận chết cái tính không thích nói chuyện của hắn. May mà, mỗi lần nàng làm phiền đến mức hắn phải mở miệng hứa hẹn, cho dù mất mạng, cũng sẽ thực hiện lời hứa.
“Nếu chàng dám xảy ra chuyện gì, thiếp sẽ mang theo của hồi môn tái giá, để nam nhân khác ngủ lão bà của chàng.”
Nàng nham hiểm nói.
“Biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-nhu-lenh/3334695/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.