Sau khi rời khỏi địa lao, tinh thần Mộc Phỉ không tốt lắm, nàng đã trả ngọc cho Viên Hạo, trước đó nàng còn tưởng vì khối ngọc này mà nàng bị kéo vào cuộc.
Khó trách Viêm Dục bị phái ra biên quan, nguyên nhân một phần là cự hôn, phần còn lại chính là do khối ngọc này, hắn nhận ra vật này, nên mới giận chó đánh mèo, phái Viêm Dục ra biên quan.
Bệnh đa nghi của Triêu Anh Đế tương đối nặng, cho dù có đưa tiền tài đến hắn cũng không nghĩ ngợi liền cự tuyệt, trừ phi Viêm Dục đồng ý lấy công chúa, nếu không thì không thể hồi kinh.
"Con thấy thế nào?" Sắc mặt của Khôi Diệu cũng ngưng trọng.
"Là con liên lụy hắn, chẵng lẽ hắn không thể hồi kinh nữa sao?" Mộc Phỉ có chút chán nản, ngồi ôm gối trên đống cỏ, nhìn bầu trời, nhìn ra khuôn mặt cười của Viêm Dục.
"Đồ nhi ngoan, đừng buồn, chẳng lẽ con không tin tưởng tiểu tình nhân của mình sao? Tuy Hoàng đế ném hắn ra biên cương nhưng cũng phong chức quan cho hắn, hơn nữa hoàng đế lấy lý do cưới công chúa, chứng minh hắn rất kiên kị Viêm Dục."
Mộc Phỉ sáng tỏ gật đầu, Viêm gia là hoàng thương, sản nghiệp rãi rác khắp nơi trên Hoàng quốc, chi nhánh phức tạp, nắm trong tay mạch máu kinh tế của quốc gia, cái này rất khác với các quan còn lại, không thể xử lý đơn giản được, nếu giết, toàn bộ triều đình đều bị ảnh hưởng, dù sao khủng hoảng kinh tế là chuyện lớn, hơn nữa đây còn là thời kỳ lạc hậu.
"Trước đó kỳ thật Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-manh-y-tai-nu/1634662/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.