"Ca ca thật sự là nhẫn tâm, ta cưỡi ngựa đến nỗi hai bắp đùi muốn hỏng luôn nhưng không than vãn gì, hắn lại muốn đưa ta về nhà, khi đó đã đến trấnTương Khê, hắn đều chê ta phiền phức." Liễu Nhiễm quyệt miệng, miêu tả rất rõ ràng tình cảnh hôm đó.
Sở dĩ nàng còn nhớ chuyện đó là vì sau khi Liễu Thiên Kỳ giáo huấn nàng, nàng cũng không dám cãi lại, ban đêm ở trong phòng bôi dược, vứt Liễu Thiên Kỳ ra ngoài thấy mặt hắn đen như đáy nồi cũng thoải mái không ít.
Mộc Phỉ nghe cười không ít, sau đó nhớ tới nàng cũng đi qua trấn Tương Khê, đi đến trấn Tương lâu, liền mơ hồ nghe thấy âm thanh quen thuộc, tỉ mĩ nhớ lại một chút, càng ngày càng cảm thấy giống Liễu Nhiễm. Nếu nàng quay trở lại kiểm tra, có phải hay không liền có thể sớm gặp bọn họ?
"Phỉ muội muội, đang suy nghĩ gì vậy?" Liễu Nhiễm nói nửa ngày, nâng chung trà lên uống một hớp lớn, thấy Mộc Phỉ trầm tư, thăm dò nhìn nàng tò mò hỏi.
"Ngày đó ta cũng đi trấn Tương lâu."
"Muội nó ngày đó muội cũng đi Tương khê đến trấn Tương lâu? Hèn chi, khó trách Vũ ca ca hỏi chưởng quỷ có thấy qua.... một cô gái giống ngươi hay không." Liễu Nhiễm bừng tỉnh, lại không đủ từ ngữ, khoa tay múa chân nửa ngày, sau đó chỉ vào Mộc Phỉ nói:
"Mà chỉ cần dừng ở đâu, phàm là trấn Tương lâu hắn đều hỏi như vậy, ta và ca ca suy đoán là hắn tìm muội, thế nhưng hỏi gì hắn cũng không nói."
Trong lòng Mộc Phỉ khẽ động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-manh-y-tai-nu/1634654/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.