Mộc Phỉ cùng Tưởng Vũ đi từ từ, thỉnh thoảng nàng dùng chân đá đá mấy cục đá nhỏ trên đường, hoặc là nhảy lên mấy cục đá, nhìn mấy cục đá lăn đi, khóe miệng cười như gió thu lướt nhẹ qua, nhàn nhạt, lành lạnh, mềm mại nhưng không bắt được.
Nhìn Mộc Phỉ mất tập trung, Tưởng Vũ rất kinh ngạc, nhìn mấy cục đá thật chướng mắt, tại nó mà Mộc Phỉ không quan tâm mình. Yên lặng thở dài một cái, nghĩ đến ý tưởng to lớn của hắn, chẳng lẽ tình yêu của mình đối với Mộc Phỉ chỉ có thể chôn giấu trong lòng thôi sao?
Hai người sóng vai đi, thỉnh thoảng nghe được âm thanh ôn hòa của Tưởng Vũ nói mấy câu chọc Mộc Phỉ cười, rơi vào trong mắt người khác lại biến thành một đôi bích nhân, rất xứng đôi. Tuy nam tử trẻ trung, nhưng lời nói cử chỉ ôn nhu lịch sự tao nhã, nhìn rất thuận mắt. Nữ tử bên cạnh mãnh khãnh gầy yếu, nhưng lộ ra một cỗ linh động, phong thái đặc biệt dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
“Mộc Phỉ kìa, ngươi và Tưởng Vũ đi đâu vậy?”
Thôn dân thấy bóng dáng của hai người, liền nổi lên tâm tư, con trai của thôn trưởng không có gì làm rãnh rỗi ở chung một chỗ với Mộc Phỉ, mấy năm nay thấy hắn rất để ý tới Mộc Phỉ, đoàn người cũng suy đoán có phải thôn trưởng nên chuẩn bị sính lễ cho con trai của mình không nhỉ.
Cách rất gần, Mộc Phỉ thấy mẹ của Tưởng Nhứ Nhi, Tưởng Phàm Nhạn, vì nàng nhỏ hơn Tưởng đại nương một chút, nên về sau người ta đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-manh-y-tai-nu/1634629/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.