“Người cố ý phải không?”
Hai tay của Mộc Phỉ chống lên bàn, ánh mắt sáng lên như đóm đóm nhìn chằm chằm Viêm Dục vẫn đang ung dung uống trà. Đáng lẽ nàng phải nghĩ ra sớm hơn chứ?
Đối với y thuật của nàng Mộc Phỉ rất tự tin, thuật châm huyệt bằng ngân châm mỗi đợt trị liệu là một tuần, tổng cộng nàng đã trị liệu cho Viêm Dục chín ngày, làm sao đang chuyển biến tốt đẹp lại đột nhiên lơ mơ lại được.
Viêm Dục khẽ cười một tiếng, nhìn ánh mắt đen như mực mang theo chất vấn nhìn chằm chằm hắn của thiếu nữ, không khỏi cảm thấy vui mừng, đương nhiên là hắn cố ý rồi, nữ nhi của hắn, hắn nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối như cục cưng, há lại để cho người khác chửi bới?
Nghĩ đến Xảo Nương không kiêng dè nói ba chữ “Tiểu đề tử”(vợ bé),khóe môi đang mỉm cười của Viêm Dục khựng lại, ánh mắt càng thâm trầm.
“Ai nha, ta nên nghĩ ra sớm hơn chứ, biết vậy trừng trị ả nhiều hơn.”
Mộc Phỉ rời khỏi bàn, lẩm bẩm tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê bắt đầu ão não.
Sao nàng ngốc như vậy, Viêm Dục làm như vậy là muốn giúp mình hả giận, đáng lẽ lúc nãy phải cho ả kia mấy châm, để cho ả quên đi mấy chuyện nàng và Viêm Dục đã làm với ả. Giờ thì tốt rồi, ả đã chuồn mất tiêu, hình như trước khi đi còn hung ác hâm dọa, thế lực gia tộc của Xảo Nương rất lớn, nhất định là ả về tìm viện binh. Tưởng Mộc Công thật thà thì không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-manh-y-tai-nu/1634616/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.