Kỷ Thanh Thái dùng đôi mắt đen nhánh đảo giữa hai người Kỷ Thanh Y và Lê nguyệt Trừng.
Đợi cho đến khi Lê Nguyệt Trừng đi chỗ khác, hắn mới nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ với Trừng tỷ tỷ cãi nhau sao?”
Mới vừa rồi hai người các nàng vẫn cười híp mắt, giọng nói cũng không lớn lắm, thế nhưng Thanh Thái lại có thể từ đôi ba lời trong đó mà tìm ra được manh mối, điều này làm nàng rất vui mừng.
“Ừ” Kỷ Thanh Y không kiêng dè nói: “Bọn tỷ cãi nhau rất khắc khẩu, về sau cũng sẽ không lui tới nữa. Cho nên, đệ phải cẩn thận nàng ta, trừ tỷ ra, về sau lời nói của ai cũng không được tin tưởng, nghe không?”
“Đệ hiểu rồi.” Thanh Thái học dáng vẻ vừa rồi của Kỷ Thanh Y cười nói: “Cứ cho là chúng ta cãi nhau cũng không thể rạch mặt nhau, nếu không ngoại tổ mẫu sẽ không vui, chúng ta cũng sẽ bị miệng lưỡi người đời chỉ trích. Cho nên dù là cãi nhau cũng phải cãi trong tiếng cười. Giống như bây giờ vậy, tiên sinh nói, cái này gọi là không để cho người ta nắm đằng đuôi.”
“Đệ thật thông minh!” Kỷ Thanh Y thấy hắn cười híp mắt, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, khuôn mặt trắng trắng, hai bên má phúng phính còn có thêm hai cái lúm đồng tiền, liền vui vẻ hôn ‘bẹp’ một cái lên mặt hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thái hơi đỏ lên, bất mãn lầu bầu nói: “Tỷ tỷ, đệ cũng đã đi theo tiên sinh đọc sách, là người lớn rồi.”
“Chẳng lẽ đệ lớn rồi thì không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-lam-vinh/183717/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.