Tháng mười năm ngoái Kỷ Thanh Y cùng Trần Bảo Linh xảy ra tranh chấp, Trần Bảo Linh vô ý ngã vào ao nước. Mặc dù rất nhanh đã được cứu lên, nhưng thời tiết rét lạnh, Trần Bảo Linh bắt đầu sốt cao. Câu đầu tiên sau khi Trần Bảo Linh tỉnh lại nói: Kỷ Thanh Y đẩy nàng ta xuống nước. Lúc ấy bên cạnh không có người khác, trừ nha hoàn cũng chỉ có một mình Lê Nguyệt Trừng đứng bên khuyên can. Kỷ Thanh Y cùng Lê Nguyệt Trừng sống nhờ tại Hầu phủ, không có nói đến chuyện có phải tỷ muội tốt hay không, nàng biết Lê Nguyệt Trừng nhất định sẽ làm chứng cho mình, rửa sạch oan uổng cho của nàng. Nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ đến, một người giống như trưởng tỷ trong nhà lúc nào cũng che chở chăm sóc bảo vệ nàng- Lê Nguyệt Trừng thế nhưng lại ấp úng, chỉ nói là nàng ta không thấy gì cả. Như thế chẳng khác nào đã khẳng định chuyện nàng đẩy Trần Bảo Linh xuống nước là sự thực. Ngay trong đêm đó nàng bị đưa ra khỏi Kinh Thành đến biệt viện, một lần đi chính là mấy tháng liền. Đời trước nàng vẫn cho rằng Trần Bảo Linh thực sự vô ý trượt chân ngã xuống xong đổ tội cho nàng, bây giờ ngẫm lại, Trần Bảo Linh có lẽ thật sự đã bị người ta đẩy xuống, chỉ là người kia không phải là nàng, mà là Lê Nguyệt Trừng. Trong lòng suy nghĩ đã thiên biến vạn hóa, ngoài mặt nàng lại trừng mặt: “Sao nàng ta lại xấu xa như vậy?” Sau đó vừa lo lắng vừa hỏi Lê Nguyệt Trừng: “Lúc ta không có ở đây, nàng có bắt nạt tỷ không?” “Không có.” Lê Nguyệt Trừng lắc đầu nói: “Muội biết, ta trốn nàng ta khắp nơi, nàng ta cũng không gây khó dễ gì cho ta được.” “Vậy thì tốt.” Lời vừa ra khỏi miệng, Kỷ Thanh Y bỗng ý thức được mình đã tha thứ cho nàng ta nên không khỏi hừ một tiếng ngồi vào trên ghế. Lê Nguyệt Trừng liền cười, tiến lên kéo lấy tay nàng: “Thanh Y, chúng ta là tỷ muội còn xa lạ vậy sao? Tỷ nói lời xin lỗi với muội, là lỗi của tỷ, muội đây tha thứ cho ta một lần có được không?” “Vậy sau này ta cùng Trần Bảo Linh gây gổ, tỷ nhất định phải đứng về phía ta!” Kỷ Thanh Y tức giận, không nhận được cam kết nhất quyết không bỏ qua. Lê Nguyệt Trừng nói: “Được, ta bảo đảm ta về sau sẽ luôn đứng về phía muội.” Nàng ta nói xong, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nghiêm mặt nói: “Tỷ nói với muội một chuyện, muội ngàn vạn lần ** đừng nóng giận.” “Chuyện gì?” Kỷ Thanh Y vừa ngẩng đầu, đôi con ngươi hắc bạch phân minh trong sáng, long lanh nhìn nàng ta, một đôi mắt thực đẹp. Bàn tay Lê Nguyệt Trừng nắm lấy tay Kỷ Thanh Y không khỏi liền chặt hơn mấy phần: “Thời điểm muội không ở đây, Bảo Linh nàng ta......” “Tiểu thư!” Tố Tâm đột nhiên đi tới, vẻ mặt hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch: “Thiếu gia...... Không thấy thiếu gia, bọn họ nói về sau thiếu gia sẽ không ở cùng chúng ta nữa.” Kỷ Thanh Y lập tức đứng lên, nắm lại tay Lê Nguyệt Trừng, khẩn trương nói: “Có phải Trần Bảo Linh lại giở trò quỷ hay không?” Lê Nguyệt Trừng bị nắm tới đau, liền nhẹ nhàng kéo tay ra, lại phát hiện nàng ta căn bản là rút không nổi, chỉ có thể nhịn đau nói: “Muội đừng có gấp, từ từ cùng cô tổ mẫu nói chuyện, lão nhân gia là người thấu tình đạt lý lại hết sức thương yêu muội cùng Thanh Thái, nhất định sẽ không để cho các người tách ra.” “Trần Bảo Linh, ta với ngươi thề sẽ không đội trời chung!” Kỷ Thanh Y hất tay Lê Nguyệt Trừng ra, trầm mặt chạy ra khỏi viện. Phía sau truyền đến giọng nói sốt ruột của Lê Nguyệt Trừng: “Thanh Y, muội đừng có gấp, chờ ta một chút, ai ui......” Kỷ Thanh Y vội vàng dừng bước lại, liền nhìn thấy Lê Nguyệt Trừng ngồi chồm hổm trên mặt đất che phần cổ chân của mình, mặt sung huyết đỏ bừng. “Tỷ bị làm sao vậy, trẹo chân rồi hả?” Kỷ Thanh Y chạy nhanh trở lại muốn xem chân của nàng ta. “Không có việc gì, không có việc gì.” Lê Nguyệt Trừng ôm lấy phần cổ chân có chút sưng, gắng gượng nói: “Ta không sao, muội đỡ ta, hai chúng ta cùng đi gặp cô tổ mẫu.” “Dáng vẻ này của tỷ còn đòi đi đâu? Tự ta đi được.” Kỷ Thanh Y nói với nha hoàn của Lê Nguyệt Trừng: “Họa Mi, Hỉ Thước, hai người các ngươi còn không mau đỡ tiểu thư nhà các ngươi về, nhanh đi mời đại phu tới xem một chút.” “Chân ta không có chuyện gì đâu.” Nàng ta nói xong, sắc mặt càng thêm đỏ hơn. Kỷ Thanh Y cắt đứt lời của nàng ta, nói: “Trần Bảo Linh chết tiệt, nếu không phải vì nàng ta, chân của tỷ cũng sẽ không bị trẹo. Chính ta chịu khổ ở biệt viện thì cũng thôi đi, nhưng chân của tỷ không thể bị trẹo được.” Nói xong lời nói liền lửa giận ngút trời thẳng bước mà đi. Lê Nguyệt Trừng được Họa Mi, Hỉ Thước đỡ, chậm rãi trở về viện của mình. ...... Bên trong An Vinh viện, Thái phu nhân nghe Đỗ ma ma nói xong những chuyện ngày hôm nay không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chuyện ngày hôm nay, đích thực là bà trông gà hoá cuốc rồi. “ Thế tử Ninh Vương mặc dù cũng là ứng cử viên hàng đầu cho ngôi vua, nhưng tính tình hắn cao ngạo, làm việc nhìn như không có quy tắc, thực tế lại rất chuẩn mực, một giọt nước cũng không lọt làm cho người ta không bắt được nhược điểm. Ngày trước nhiều người muốn đầu quân cho hắn, hắn đều không để ý đến, không có lý gì trong lúc mấu chốt như thế này hắn lại cao giọng muốn mượn sức người. Chuyện ngày hôm nay, đơn giản chỉ là một sự trùng hợp.” Sau khi kết luận xong chuyện này, Thái phu nhân mới đem ý nghĩ chuyển dời lên việc xe ngựa: “ Nha đầu Bảo Linh này, thật là càng lớn càng không phải phép rồi!” “Đại tiểu thư cũng là uất ức trong lòng......” Thái phu nhân hừ lạnh một tiếng, không vui cắt đứt lời bà: “Nếu không phải nó chủ động khiêu khích, Thanh Y cũng sẽ không cãi vã với nó. Nó rơi xuống nước, nhưng Thanh Y cũng đã nhận được sự trừng phạt thích đáng. Nó thân là dòng chính nữ của Hầu phủ, là nữ hài tử duy nhất của Trần gia chúng ta, không nói đến việc làm vẻ vang cho Trần gia chúng ta thì thôi, ngược lại khắp nơi gây rắc rối, với cái bộ dáng này của nó, ta làm sao dám để nó ra cửa lớn đây!” “Chỉ là một cây làm chẳng nên non, tính tình Thanh Y cũng bướng bỉnh, nghe ngươi nói lúc này có lẽ cũng ngoan ngoãn rồi nhưng làm sao biết sau này nó có gây họa không. Chuyện ở cửa làm rớt mạng che mặt, rốt cuộc có phải vô tình hay không không ai biết được. Thế tử Ninh Vương khi ra khỏi viện của nó có ôm theo một chậu phong lan, vạn nhất nó lại nảy sinh ra cái tâm tư gì không tốt thì không hay rồi. Lúc nào ngươi đến Xuân Hòa viện đánh tiếng cho nó biết, mấy ngày nay cũng chú ý nhiều một chút. Nhà chúng ta đã gặp phải một truyện cười rồi, cũng đừng tạo thêm truyện cười khác nữa.” Lúc đầu Đỗ ma ma nghe Thái phu nhân nói còn tưởng rằng Thái phu nhân thiên vị Kỷ Thanh Y, nhưng sau khi nghe hết liền hiểu. Thái phu nhân vẫn là giống với trước đây, trong mắt có đẹp, trong lòng có tốt cũng được, miễn cho tương lai Hầu phủ an ổn, cái gì cũng không quan trọng. “Dạ, nô tỳ nhớ kỹ, chuyện tình của Biểu thiếu gia lúc nào thì nên nói với Biểu tiểu thư ạ?” “Không cần phải nói!” Thái phu nhân nói: “Nó trở lại sân nhỏ không thấy Thanh Thái, tất nhiên sẽ tới hưng sư vấn tội.” Thái phu nhân vừa mới dứt lời, rèm cửa chính liền bị nhấc lên, nha hoàn đứng ở cửa xin chỉ thị: “Thái phu nhân, biểu tiểu thư tới.” Thái phu nhân ném cho Đỗ ma ma một ánh mắt quả nhiên là thế, trên mặt lạnh nhạt nói: “Cho nàng vào đi. Sau phái người gọi Bảo Linh tới đây.” Có một hai đứa cháu mà không khiến bà bớt lo. Bà chỉ có một đứa cháu gái, học ai không học chỉ học được cái tính hung hăng càn quấy ngang ngạnh của mẫu thân nó. Đứa cháu ngoại gái này lại càng khiến người ta không bớt lo. Bà cũng là thương tiếc tiểu cô nương, đau thay nàng mấy phần, nhưng không ngờ nàng lại ỷ sủng mà kiêu không nói, cho tới bây giờ cũng không biết cảm ơn, không bằng cả Thanh Thái mới chín tuổi. Ngày trước nghĩ tới dung mạo của nàng cũng được, chăm sóc tốt, người ngoài sẽ khen nàng một tiếng nói không chừng còn có thể mang đến cho phủ Bình Dương Hầu một mối thông gia tốt. Bây giờ xem ra, nàng không gây rắc rối cho Trần gia thì bà đã cảm tạ Phật tổ rồi. Rốt cuộc trên người cũng không có chảy xuôi huyết mạch của bà, không phải ruột thịt, chính là không giống nhau. Sau khi việc này kết thúc, sẽ để cho nàng đến ở trong Tối Thiên viện đi, từ đó về sau mắt không thấy, tâm không phiền, đối với đứa cháu gái ngoại này, bà coi như cũng đã hết lòng giúp đỡ rồi. “Ngoại tổ mẫu, Thanh Y biết sai rồi. Chuyện lần trước là con không đúng, con không nên cãi nhau với Bảo Linh, chọc ngoại tổ mẫu đau lòng tức giận. Về sau con sẽ sửa lại, quyết sẽ không cãi nhau với tỷ muội nữa, xin ngoại tổ mẫu tha thứ cho con một lần.” Kỷ Thanh Y vừa vào cửa liền cung kính hành đại lễ với Thái phu nhân, sau đó vẫn quỳ như vậy không ngẩng đầu, chờ Thái phu nhân trả lời. Trong giây lát, cả căn phòng trở nên yên tĩnh. Không ầm ĩ không nháo loạn, không chất vấn, cũng không có khóc lóc, mà là chủ động nhận lỗi lầm, đây thực sự là Kỷ Thanh Y của ngày trước sao? Hơn nữa liên tưởng đến biểu hiện hôm nay của nàng, Thái phu nhân thế này mới ý thức được những lời mà Đỗ ma ma báo cáo nhanh cho bà không phải chỉ là những gì giả tạo nhìn thấy bên ngoài, có lẽ cháu gái ngoại vốn không có huyết thống với bà thực sự đã biết hối hận về những sai lầm trước kia. Vốn định kêu nàng đứng dậy nhưng lời đến khóe miệng Thái phu nhân lại sửa lại: “Biết lỗi rồi là tốt, lần này ta liền tha thứ cho ngươi. Chỉ là tính tình ngươi quá vọng động, Thanh Thái tuổi còn nhỏ, hắn không hiểu được phân biệt thị phi, ở cùng ngươi sợ nhỡ lại học được cái tính nóng nảy của ngươi cũng không tốt. Cho nên, ta quyết định để cho hắn chuyển ra ngoại viện ở.” Lúc nói những lời này, ánh mắt Thái phu nhân không chớp nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Y, không muốn bỏ qua bất cứ phản ứng nào của nàng. Trong lòng Kỷ Thanh Y bỗng sững lại, quả nhiên vẫn thế, sống lại một đời nhưng nàng vẫn phải tách khỏi Thanh Thái. Nếu là đời trước nàng sẽ làm thế nào? Nàng sẽ lựa giận ngút trời, giận tím mặt chất vấn ngoại tổ mẫu tại sao lại làm như vậy, nói ngoại tổ mẫu cố ý chia cắt tỷ đệ hai người, nói Thái phu nhân thiên vị. Có lẽ còn có thể có những lời nói khó nghe hơn nữa, nàng cũng không nhớ rõ. Khi đó trong mắt ngoại tổ mẫu chỉ có thất vọng cùng tức giận, nàng nhớ rất rõ ràng. Trừ thất vọng cùng tức giận, nàng còn nhận ra được sự ghét bỏ cùng trách cứ của Đỗ ma ma, sự khinh bỉ trong mắt những người khác, những ánh mắt kia không hề che giấu, như đao nhọn chém xuống người nàng, đâm thật sâu vào lòng tự trọng của nàng. Nàng hoàn toàn chọc giận ngoại tổ mẫu, nàng bị đưa đến biệt viện, cho đến khi sắp cập kê mới được trở về. Không ngờ mới trở về ngắn ngủi chỉ có một tháng, nàng liền bị một tách trà của Lê Nguyệt Trừng làm hại. Đời này đương nhiên nàng sẽ không mắc những lỗi lầm như thế nữa. “Ngoại tổ mẫu.” Kỷ Thanh Y ngẩng đầu, trên mặt không che giấu được sự xấu hổ, nói: “Cháu cũng biết rõ tính tình của mình không tốt, về sau cháu đều sẽ sửa.” “Cháu cũng biết nam hài tử sau khi học vỡ lòng đều phải ra ngoại viện ở, bởi vì Thanh Thái cùng người khác không giống nhau, cho nên hiện tại cũng đã chín tuổi nhưng vẫn còn ở trong viện cùng cháu, việc này đích thực là cực kỳ bất tiện. Ngài nói rất đúng, không thể để cho Thanh Thái học thói xấu của cháu, cháu mặc dù thương yêu Thanh Thái, nhưng cũng không thể bắt đệ ấy ở trong này suốt được, đây không phải là thương yêu đệ ấy mà là hại đệ ấy.” “Nếu không phải ngoại tổ mẫu đón cháu cùng Thanh Thái vào kinh, tỷ đệ chúng ta hôm nay còn không biết thành cái dạng gì rồi. Ngoại tổ mẫu thương cháu, thương Thanh Thái, cháu đều biết.” Đôi mắt Kỷ Thanh Y có chút hồng hồng: “Cháu chỉ là đột nhiên phải rời khỏi Thanh Thái, trong lòng không bỏ được, cũng sợ Thanh Thái ở một mình ngoại viện sẽ không quen. Cháu muốn về sau có thể thường xuyên đi thăm Thanh Thái, không biết ngoại tổ mẫu có thể đồng ý hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]