Chương trước
Chương sau
Kỷ Thanh Y sai Tuệ Tâm tự mình hầu hạ cô nương có nốt chu sa giữa mày kia, sáng sớm hôm sau, lúc Kỷ Thanh Y thức dậy, Tuệ Tâm đã trở lại, nàng như thường bưng chậu nước cho Kỷ Thanh Y rửa mặt.
“Thế nào?” vẻ mặt Kỷ Thanh Y chờ mong: “Có bớt hình trăng non không?”
Tuệ Tâm lắc lắc đầu: “Không có.”
Kỷ Thanh Y thất vọng, sai người đưa vị cô nương kia về Trường Ninh Hầu phủ.
Trường Ninh hầu liền đón đường Từ Lệnh Sâm: “Điện hạ, ngày hôm qua ngài tự mình mở miệng chỉ Tâm Nhu cô nương hầu hạ, còn làm ta đưa Tâm Nhu cô nương đến Ninh Vương phủ, sao mới một đêm liền trả về?”
Từ Lệnh Sâm sửng sốt, khó hiểu nói: “Ta tự mình mở miệng, chỉ tên muốn Tâm Nhu cô nương hầu hạ?”
Trường Ninh hầu thật muốn cho Từ Lệnh Sâm một ánh mắt xem thường.
Giả vờ gì chứ? Ngày hôm qua an bài ba vị cô nương, Tâm Nhu là người đẹp nhất, Từ Lệnh Sâm liếc mắt một cái liền nhìn trúng Tâm Nhu, sao mới một đêm liền không nhận?
“Đúng vậy.” Trường Ninh hầu cười nói: “Lúc ấy điện hạ uống say, ngại người khác hầu hạ không tốt, một hai phải Tâm Nhu cô nương pha trà cho ngài. Đúng rồi, lúc ấy La Thị vệ cũng có mặt.”
Từ Lệnh Sâm liền quay đầu nhìn La Quý: “Trường Ninh hầu nói là thật sao?”
La Quý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Đúng vậy, điện hạ.”
“Nói hươu nói vượn!” Từ Lệnh Sâm đột nhiên cả giận nói: “Thế tử phi mang thai, sao bổn thế tử lại có thể ở bên ngoài chiêu ong chọc bướm làm thế tử phi tức giận chứ, nếu động thai khí phải làm thế nào! Sao bổn thế tử có thể làm ra việc hoang đường như vậy?”
Luc hắn nói chuyện hơi hơi cất cao giọng, lạnh giọng tàn khốc, Trường Ninh hầu càng nghe càng tức giận.
Ninh Vương thế tử này, rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, bên ngoài là mắng La Quý, trên thực tế lại là mắng chính mình.
Trường Ninh hầu tức giận muốn lệch mũi, lại đứng bất động, thật vất vả nhét người vào, sao có thể làm hắn trả về, Hoàng Hậu nương nương chỉ chờ ngày này, hắn không thể thoái nhượng.
La Quý trước sau như một nghiêm túc: “Lúc ấy điện hạ say quá lợi hại, thuộc hạ không dám ngăn lại, thuộc hạ thất trách.”
“Ừ.” Từ Lệnh Sâm nghiêm mặt nói: “Lần này xem như bỏ qua, không có lần sau.”
Nói xong lại quay đầu nói với Trường Ninh hầu: “Biểu cữu, lúc ấy ta uống say, không nhớ rõ gì cả, lời nói đùa sau khi say rượu không thể tin, biểu cữu cũng ngàn vạn đừng xem là thật.”
Không đợi Trường Ninh hầu nói chuyện, hắn lại nói: “Một thai này của thế tử phi được đến không dễ, ngay cả Hoàng Thượng cũng dặn nàng phải an tâm dưỡng thai, chắc là biểu cữu sẽ không làm trái ý nguyện của bổn thế tử và Hoàng Thượng, một hai phải nhét người vào Ninh Vương phủ, có đúng không?”
Nói, ý vị thâm trường liếc mắt Trường Ninh hầu.
Trường Ninh hầu vốn có tật giật mình, bị hắn lạnh lùng thoáng nhìn, tức khắc kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Là Hoàng Hậu nói Từ Lệnh Sâm không phải không muốn nạp thiếp, là vì không gặp được mỹ nhân tuyệt sắc, muốn an bài người vào Ninh Vương phủ cũng là ý của Hoàng Hậu, tuy hắn không biết rốt cuộc Hoàng Hậu muốn làm gì, nhưng tóm lại không phải chuyện tốt, cho nên mới muốn mượn tay hắn.
Chẳng lẽ Từ Lệnh Sâm đã biết gì đó?
Trường Ninh hầu không dám nghĩ nhiều, vội nói: “Sao điện hạ lại nói thế, làm sao thần có ý vậy chứ? An bài Tâm Nhu cô nương, chẳng qua là phân ưu cho thế tử phi ……”
“Không cần!” Từ Lệnh Sâm không chút khách khí đánh gãy hắn: “Sau khi thế tử phi có thai, mẫu phi cố ý an bài ma ma có kinh nghiệm, Bình Dương hầu thái phu nhân cũng an bài hai bà đỡ, còn có vú nuôi cũng đã chuẩn bị ba người, thật sự không cần người khác hỗ trợ.”
Nói tới đây, giọng điệu không còn ôn hòa, mà phá lệ lạnh thấu xương.
Trường Ninh hầu đường đường là quốc cữu gia, làm sao từng bị người nói thế, tức giận vung tay áo rời đi.
Từ Lệnh Sâm tiếp tục tìm tiểu công chúa, Kỷ Thanh Y thì ở nhà an thai, thời gian này có không ít người đưa mỹ nhân cho Từ Lệnh Sâm, đều bị Từ Lệnh Sâm cự tuyệt.
Hoàng Hậu phái người đến thăm Kỷ Thanh Y vài lần, luôn mãi tỏ vẻ Kỷ Thanh Y đừng nghĩ chuyện khác, nếu Từ Lệnh Sâm làm chuyện sai lầm, nàng nhất định sẽ chống lưng cho Kỷ Thanh Y.
Thời gian không nhanh không chậm, đảo mắt liền đến hai mươi sáu tháng năm, ngày này là ngày dự sinh của Kỷ Thanh Y.
Thời tiết tháng năm không nóng không lạnh, thích hợp sinh sản nhất trong năm, ngay cả bà đỡ cũng khen hài tử trong bụng Kỷ Thanh Y có phúc khí.

Sớm tại mấy ngày trước, hai bà đỡ và ba bà vú đều dọn đến Ninh Vương phủ, phòng sinh chuẩn bị cho Kỷ Thanh Y cũng chuẩn bị tốt.
Từ Lệnh Sâm xin nghỉ không nói, còn từ Thái Y Viện kêu hai thái y đặc biệt sở trường phụ khoa nhi khoa ở trong nhà chờ.
Ngay cả Hoàng Đế Hoàng Hậu đều phái người tới hỏi tình huống.
Đế hậu có động tĩnh, người khác cũng không thể nhàn rỗi.
Bình Dương Hầu phủ, Trường Ninh Hầu phủ, An Hương hầu phủ, trưởng công chúa phủ, Vệ Quốc công phủ, Phụng Thượng phu nhân phủ đều phái người tới hỏi thăm.
La Quý đảm đương quản gia, đứng ở cửa, xưa nay hắn ít khi nói cười, giờ phút này cũng không thể xụ mặt, chỉ là gương mặt kia cười lên phá lệ cứng đờ.
Một thai này của Kỷ Thanh Y, có thể nói là toàn thành chú mục.
Bắt đầu từ buổi sáng, Kỷ Thanh Y đã chuẩn bị sinh sản, nàng tận lực ăn nhiều thức ăn, bảo tồn thể lực.
Nhưng đợi ước chừng một ngày, bụng lại không có chút động tĩnh nào, Kỷ Thanh Y bị dọa mặt mũi trắng bệch, nàng bắt lấy ống tay áo Từ Lệnh Sâm, hỏi hắn: “Từ Lệnh Sâm, có phải con bị gì hay không?”
“Nàng đừng suy nghĩ miên man, không phải mới trời tối sao? Nếu tính cả đêm, hôm nay mới qua một nửa thôi. Ta nghe người ta nói, có rất nhiều người đều là ban đêm sinh con, ta chính là ban đêm sinh ra.”
Trong miệng hắn an ủi nàng, trong mắt lại toát ra nôn nóng.
Kỷ Thanh Y là lần đầu sinh sản, hắn cũng là lần đầu làm phụ thân, phương diện này không có chút kinh nghiệm nào.
Muốn kêu thái y tới hỏi một chút, lại sợ dọa Kỷ Thanh Y, chỉ có thể chịu đựng lo lắng, dỗ dành Kỷ Thanh Y ăn cơm, lại kêu nàng đi nội thất nằm, chính hắn ngay cả cơm cũng không lo ăn, vội vã đi tìm thái y.
Các thái y đợi suốt một ngày, tuy nhàm chán, nhưng Ninh Vương thế tử ăn ngon uống tốt khách khách khí khí cung phụng, hơn nữa nếu thai trong bụng thế tử phi là con trai, đó là hoàng trưởng tôn. Đối với hoàng gia nhiều năm chưa từng thêm nam đinh, ý nghĩa phi phàm.
Cho nên, hai vị thái y đều phá lệ có kiên nhẫn.
Đương khi Từ Lệnh Sâm mồ hôi đầy đầu chạy đến hỏi bọn hắn là chuyện như thế nào, các thái y cũng hơi hơi há hốc mồm.
Hai thái y này, một người là phụ khoa thánh thủ, một người chuyên trị trẻ sơ sinh nghi nan tạp chứng, phương diện giữ thai ổn thai phá lệ có tâm đắc, phụ nhân khó sinh cũng sẽ trợ sản, nhưng nếu phụ nhân không phát động, bọn họ thật đúng là không biết nên làm gì bây giờ?
Có thể trợ sản, nhưng đó là biện pháp bất đắc dĩ a.
Thật sự không trách các thái y, là trong cung sinh hài tử quá ít, bọn họ căn bản không có cơ hội hiểu biết mấy thứ này.
Từ Lệnh Sâm vốn dĩ lo lắng, thấy các thái y như thế, trong lòng càng thêm sợ hãi, sắc mặt đều thay đổi.
Vẫn là một vị thái y kiến nghị hắn đi hỏi bà đỡ, lúc này hắn mới như ở trong mộng mới tỉnh đi tìm bà đỡ, lúc đi bước chân lại có chút lảo đảo.
Hai vị thái y liếc nhau, từ trong mắt lẫn nhau thấy được lo lắng, còn có một tia không thể tưởng tượng.
Đều nói tình cảm giữa Ninh Vương thế tử và thế tử phi đặc biệt tốt, bọn họ xem như chính mắt gặp được.
Đương khi Từ Lệnh Sâm mặt trắng bệch đi hỏi bà đỡ là chuyện như thế nào, hai bà đỡ thật sự nhịn cười không được: “Điện hạ, tuy ngày dự sinh là hôm nay, nhưng nữ tử sinh sản sớm mấy ngày hoặc trễ mấy ngày đều là chuyện thường có, chúng ta chờ một chút, nếu qua mấy ngày vẫn không có tin tức lại tính toán khác.”
Lúc này đến phiên Từ Lệnh Sâm trợn tròn mắt: “Vậy là không làm gì cả? Chờ? Hài tử có xảy ra vấn đề gì không?”
Buồn lâu lắm, bị thương thai nhi cũng không phải không có.
Nhưng thế tử phi hiển nhiên không tới một bước kia, hơn nữa thế tử điện hạ quan tâm sẽ bị loạn, quá mức lo lắng, nói cho hắn chẳng qua làm hắn lo lắng suông mà thôi.
Một bà đỡ trong đó nghĩ nghĩ, nói: “Nếu điện hạ thật sự không yên tâm, không ngại làm thái y bắt mạch cho thế tử phi, nhìn xem tình huống.”
Từ Lệnh Sâm ngẫm lại cũng đúng, kêu thái y bắt mạch cho Kỷ Thanh Y, tự nhiên là không có bất luận vấn đề gì.
Lúc này Từ Lệnh Sâm mới yên tâm.
Kỷ Thanh Y không có việc gì, hai thái y tự nhiên phải đi về, rốt cuộc ngày hôm sau vẫn phải tới Thái Y Viện làm việc. Từ Lệnh Sâm lại không thả người, không màng sắc trời đã tối, cầm lệnh bài tiến cung cầu thánh chỉ, làm hoàng đế yêu cầu hai vị thái y này lưu lại Ninh Vương phủ đến khi thế tử phi an ổn sinh hài tử.

Hai vị thái y vốn chính là sợ người của Thái Y Viện sẽ nói, hiện tại có thánh chỉ, tự nhiên kê cao gối mà ngủ.
Từ Lệnh Sâm phá lệ bá đạo, làm hai vị thái y ở lại Ninh Vương phủ.
Tin tức này thực mau truyền khắp kinh thành, tuy Mạnh Tĩnh Ngọc là người câm, nhưng nàng cũng không phải kẻ điếc, cũng có thể nghe được tin tức bên ngoài.
Lúc nàng mang thai tìm không ít người xem, đều nói nhất định là con trai.
Ngay cả hoàng đế cũng nói, chỉ cần sinh con trai liền ban tên cho hoàng trưởng tôn.
Nhưng không nghĩ tới nàng cửu tử nhất sinh, dùng hết toàn lực sinh ra lại là con gái, vẫn là bệnh như mèo.
Hoàng đế không ban tên, nàng vừa trăng tròn liền về Chu Vương phủ, Từ Lệnh Kiểm chẳng qua cũng chỉ tới nhìn hai lần, thấy bé gái bệnh ưởng ưởng, khóc cũng không ra tiếng liền cũng không tới nhìn, càng miễn bàn đặt tên cho con.
Nàng hôn con gái, đặt vào trong nôi, xoay người lấy từ trong ngăn tủ đầu giường ra một hình người rơm viết sinh thần bát tự của Kỷ Thanh Y, dùng kim đâm không ngừng.
Kỷ Thanh Y, ngươi đi chết đi! Thai chết trong bụng, một thi hai mệnh!
Kỷ Thanh Y cũng không có chút phản ứng nào, ăn ngon uống tốt qua ba ngày, rốt cuộc nửa đêm ngày thứ ba cảm giác được bụng đau.
Nàng vẫn luôn đợi, khi đợt đau đớn thứ nhất truyền đến, nàng không hoảng loạn chút nào, ngược lại phá lệ kinh hỉ.
Rốt cuộc phát động, con của nàng rốt cuộc ra đời.
Nàng vui sướng kêu Từ Lệnh Sâm: “Từ Lệnh Sâm, bụng ta đau, hài tử muốn sinh.”
Từ Lệnh Sâm giật mình từ trên giường đứng lên, vừa kêu người vừa vén màn trướng.
Ninh Vương phủ đang yên lặng trong giấc ngủ lập tức sinh động, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Từ Lệnh Sâm lung tung mặc quần áo, cầm một cái chăn quấn Kỷ Thanh Y, ôm nàng đi phòng sinh, Tuệ Tâm Thải Tâm ở bên cạnh, một người phân phó nấu nước nóng, một người phân phó bưng canh gà cho Kỷ Thanh Y ăn.
Kỷ Thanh Y không chút hoang mang ăn một chén canh gà lớn, bụng thực mau càng ngày càng đau, nàng nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Từ Lệnh Sâm sợ tới mức luống cuống tay chân, một hồi sờ sờ mặt nàng, một hồi vén lại đầu tóc hỗn độn của nàng, một hồi nắm tay nàng nhẹ giọng an ủi, Kỷ Thanh Y còn chưa thế nào, Từ Lệnh Sâm lại mồ hôi đầy đầu.
Lại một đợt đau đớn đột kích, Kỷ Thanh Y kêu một tiếng, tay bóp chặt Từ Lệnh Sâm, vẻ mặt Từ Lệnh Sâm kinh hoảng: “Thế nào? Nơi nào không thoải mái?”
Lại trợn mắt giận nhìn bà đỡ: “Sao lại thế này? Sao thế tử phi lại đau như vậy?”
Bộ dáng kia giống như Kỷ Thanh Y đau đều là trách nhiệm của bà đỡ.
Nào có ai sinh con không đau? Thế tử điện hạ thật là khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười.
“Xin điện hạ dời bước, nam tử không nên có mặt lúc nữ nhân sinh con, ngài đến gian ngoài chờ một chút đi.”
“Không được. Bổn thế tử muốn ở cạnh thế tử phi!”
Từ Lệnh Sâm không chút do dự cự tuyệt.
Kỷ Thanh Y thấy trên mặt hắn đều là mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương, vừa đau lòng vừa chua xót, lại cảm thấy ngọt ngào: “Chàng ở đây ta sẽ khẩn trương, vốn dĩ không có việc gì, đều bị chàng dọa xảy ra chuyện, chàng đi ra ngoài đi.”
Trong mắt Từ Lệnh Sâm hiện lên một tia ảo não, cảm giác chính mình chỉ có thể nhìn nhưng bất lực khiến hắn quá không xong.
Hắn dùng sức cầm tay Kỷ Thanh Y, vô cùng không yên tâm nói: “Ta liền ở bên ngoài, nàng đừng sợ, có chuyện gì cứ kêu ta, ta lập tức tiến vào.”
Kỷ Thanh Y gật gật đầu.
Lúc này Từ Lệnh Sâm mới đứng dậy, hôn trán nàng một cái mới lưu luyến không rời đi ra ngoài.
Hai bà đỡ tuổi cũng không nhỏ, vẫn như cũ bị Từ Lệnh Sâm làm cho xấu hổ đỏ mặt, không nghĩ tới còn có người săn sóc như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.