Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, trong huyện đột nhiên có thêm rất nhiều thương nhân bán lương thực.
Những thương nhân này sôi nổi vận rất nhiều lương thực vào cửa hàng nhà mình.
Tới đêm khuya, số lương thực này lại còn nguyên vận ra khỏi cửa hàng, cuồn cuộn không ngừng chuyển đến kho lương huyện nha.
La Quý nhìn xe lương tràn đầy tiến vào cửa lớn kho lương, lúc ra chỉ còn chiếc xe trống, nháy mắt hiểu rõ là chuyện như thế nào.
Là mượn lương!
Hắn trở lại trước mặt Từ Lệnh Sâm, một năm một mười báo lại chuyện chính mình chứng kiến cho Từ Lệnh Sâm nghe: “Điện hạ, lúc này kho lương đã chứa đầy lương thực, những tên quan đó sao dám lớn mật như thế? Những thương hộ đó lại làm sao dám cho mượn lương thực chứ?”
Thương nhân trọng lợi, chỉ cần có đủ lợi, đủ để hấp dẫn bọn họ bí quá hoá liều.
Những thương hộ lớn đó vừa được tin tức liền tới, có thể thấy ngày thường đi rất gần với huyện lệnh, lương thực trong kho lương nhiều như vậy, sau khi vận ra ngoài, muốn vận đến biên cương Tây Bắc, dọc theo đường đi phi thường đáng chú ý, chỉ có mượn tên tuổi thương hộ mới sẽ không bị người phát hiện.
Ích lợi của những thương hộ này là một thể với huyện lệnh, nói cách khác là cùng một thể với Thái Tử.
“Điện hạ, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?”
La Quý nhăn mày thực chặt.
Lại qua mấy ngày, khâm sai Triệu đại nhân sẽ tới tra lương, tuy bọn họ biết lương thực trong kho lương là mượn, nhưng chỉ dựa vào hai người hắn và điện hạ chỉ chứng, huyện lệnh tất nhiên sẽ không thừa nhận.
Từ Lệnh Sâm lại không chút hoang mang, trên mặt mang theo tươi cười nắm chắc thắng lợi: “Chuyện còn lại liền giao cho Triệu đại nhân, chúng ta cũng có thể công thành lui thân.”
“Này……” La Quý nghẹn họng nhìn trân trối: “Chúng ta cứ vậy mà đi sao?”
“Đương nhiên không phải, phải đợi Triệu đại nhân tới chúng ta mới đi.”
La Quý cảm thấy chính mình càng thêm nhìn không thấu điện hạ.
Vài ngày sau, huyện lệnh và quan viên lớn nhỏ nghênh đón khâm sai Triệu Phù vào thành tra lương, trưa hôm đó Triệu Phù liền yêu cầu đi xem xét kho lương, quả nhiên kho lương tràn đầy, tồn lương phù hợp với sổ sách.
Buổi tối quan viên cũng làm tiệc đón gió cho khâm sai từ kinh thành tới như trước, cũng đưa lên phong phú lễ gặp mặt.
Triệu Phù cũng tỏ vẻ nếu không có việc gì, ngày hôm sau sẽ phải rời đi.
Một chúng quan viên nhìn nhau cười, cảm thấy tuy vị khâm sai này là Cẩm Y Vệ Trấn Phủ, nhưng cũng giống những người trước, rất dễ lừa gạt, thật sự không cần khẩn trương.
Ban đêm, Triệu Phù cải trang giả dạng, đi một khách điếm, gặp mặt Từ Lệnh Sâm.
Hai bên chạm trán, Triệu Phù thuyết minh tình huống, Từ Lệnh Sâm kể hết chính mình nhìn thấy nghe thấy cho Triệu Phù, Triệu Phù nghe xong không nói gì, trên trán gân xanh ứa ra, qua một hồi lâu mới theo bản năng sờ Tú Xuân đao, lại không sờ soạng được gì.
Lúc này mới nhớ tới thân phận hiện giờ của chính mình là khâm sai tra lương, mà không phải Cẩm Y Vệ Trấn Phủ.
Từ Lệnh Sâm rót một ly rượu, mổ một ngụm: “Triệu đại nhân muốn làm như thế nào?”
“Còn có thể như thế nào?” Triệu Phù nói trầm thấp, lại mang theo lẫm lẫm sát khí: “Tự nhiên là giết hết đám tham quan ô lại này.”
Từ Lệnh Sâm cười, tác phong của Cẩm Y Vệ là tịch thu tài sản và giết cả nhà, cũng không quá thích hợp Giang Nam.
“Nếu Triệu đại nhân không lấy ra chứng cứ, chỉ sợ quan viên Giang Nam sẽ không đáp ứng, một hệ Thái Tử cũng sẽ không đáp ứng.”
Triệu Phù nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Mỗ cũng không để ý người khác thấy như thế nào, ta chỉ biết trung với Thánh Thượng, Thánh Thượng cũng tất nhiên hiểu rõ.”
“Thánh Thượng tự nhiên sẽ hiểu rõ, nếu không sao lại để Triệu đại nhân đi Giang Nam.” Từ Lệnh Sâm nói: “Nhưng Triệu đại nhân làm như thế, chỉ sợ phải cô phụ hậu ái của Hoàng Thượng.”
Triệu Phù nghe vậy không nhịn được trầm mặc.
Hoàng đế từ nhỏ tang mẹ, là Phụng Thượng phu nhân chăm sóc đến lớn, Triệu Phù lớn tháng hơn hoàng đế, xem như nghĩa huynh của hoàng đế, rất được hoàng đế tin cậy.
Đương nhiên, thân là Cẩm Y Vệ Trấn Phủ, tâm phúc kiêm nanh vuốt của hoàng đế, ngày thường hắn cũng không thiếu làm tịch thu tài sản và giết cả nhà, không biết kết bao nhiêu thù địch.

Chính cái gọi là một đời vua một đời thần, hoàng đế biết thân thể chính mình không tốt, không biết còn có thể kéo dài bao lâu, sợ sau khi chính mình buông tay nhân gian tân hoàng không dung Triệu Phù, cho nên muốn Triệu Phù lập vài công lớn, giành chút thanh danh tốt, để hắn đi lên con đường làm quan bình thường mà không phải tiếp tục làm Cẩm Y Vệ.
Tới Giang Nam tra lương chính là một cơ hội.
Hoàng đế vốn có ý tốt, nhưng nếu Triệu Phù vẫn cứ xử lý vấn đề theo phương thức của Cẩm Y Vệ, tuy có thể trừng trị tham quan ô lại, nhưng vì không có chứng cứ, sẽ đành cô phụ ý tốt của hoàng đế.
Triệu Phù suy nghĩ một hồi, nhìn Từ Lệnh Sâm nói: “Điện hạ có diệu kế gì sao?”
Hoàng đế tín nhiệm Triệu Phù hơn xa bất luận phiên vương nào, Từ Lệnh Sâm không phải không muốn kết giao triều thần, mà là biết những người đó chẳng qua là đám ô hợp, kết giao bọn họ cũng vô dụng.
Kết giao một thiên tử cận thần như Triệu Phù là đủ rồi.
Hắn chờ chính là những lời này!
“Triệu đại nhân hỏi đúng rồi người.” Từ Lệnh Sâm hơi hơi mỉm cười: “Ta đích xác có một biện pháp, có thể giúp Triệu đại nhân không cần tốn nhiều sức mà vẫn có thể bắt được chứng cứ.”
Trong lòng Triệu Phù vừa động, thành khẩn nhìn Từ Lệnh Sâm: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Hắn đích xác có thể dùng phương pháp của Cẩm Y Vệ, nhưng như vậy Hoàng Thượng tất nhiên sẽ thất vọng, nếu có biện pháp hay, hắn cũng nên nghe mới phải.
Từ Lệnh Sâm cười cười, nói phương pháp cho Triệu Phù nghe.
Nếu Triệu Phù không kiêu căng, hắn tự nhiên sẽ không giữ lại, lúc này đi Giang Nam, mục đích của hắn là du sơn ngoạn thủy đưa thế tử phi thăm viếng tế tổ, Triệu Phù mới là nhân vật chính tra lương.
Hoàng đế khổ tâm, chính là vì cho Triệu Phù một cơ hội danh chính ngôn thuận tiến vào quan trường.
Hắn tự nhiên phối hợp.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, huyện lệnh còn đang ngủ mơ, nhà bọn họ đã bị người vây quanh, đồng thời bị Triệu Phù vây quanh còn có quan thủ kho lương, người quản sổ sách.
Nói với bên ngoài là huyện lệnh bệnh nặng, yêu cầu tĩnh dưỡng, tất cả sự vụ tạm thời do khâm sai tra lương quản lý.
Những thương hộ cho mượn lương đều luống cuống.
Bọn họ cho mượn huyện lệnh rất nhiều lương thực, lỡ như huyện lệnh bệnh không dậy nổi, bọn họ tìm ai đòi lương thực?
Nhưng nếu cầm biên lai mượn đồ đi tới huyện nha, nói một câu không biết nội tình, vị khâm sai đại nhân kia sẽ tin tưởng sao?
Mọi người còn đang do dự, lại truyền đến một tin tức khiến người ta chấn động.
Triệu đại nhân mời các thương hộ đến nói chuyện.
Mọi người còn không kịp thương lượng đối sách, đã bị thị vệ của khâm sai đại nhân “mời” tới huyện nha.
Mọi người ở huyện nha ngồi nửa ngày, không trà không nước, tới giờ cơm còn không được đi, vừa khát vừa đói, bụng kêu vang, muốn đi, nhìn thị vệ tay cầm đao lớn ngoài cửa, một đám lại túng.
Đừng nói đi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Chúng thương hộ chỉ có thể ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng trong ánh mắt ngoại trừ nôn nóng, thật sự xem không hiểu ý khác.
Mãi đến chạng vạng, mới có người đến báo khâm sai đại nhân đã trở lại.
Nói tra ra vật ngự dụng ở cửa hàng Mai thương hộ, hoài nghi Mai thương hộ có hiềm nghi tạo phản, trước khi điều tra rõ, niêm phong hết cửa hàng Mai gia, tất cả người Mai gia đều bị nhốt vào đại lao.
Mai thương hộ chấn động, liên tục kêu oan, chỉ tiếc hắn mới hô hai tiếng đã bị hai thị vệ lấp kín miệng kéo xuống, chỉ để lại tiếng hét kinh hoàng sợ hãi của hắn quanh quẩn huyện nha.
Một phen biến cố quá đột nhiên, mấy thương hộ mỗi người như chim sợ cành cong, sợ tới mức run bần bật.
Lúc này Triệu Phù mới kêu các thương hộ đi vào, từng bước từng bước hỏi tình huống.
Lúc này Từ Lệnh Sâm đã rời thành, cùng La Quý một người một con ngựa chạy nhanh trên quan đạo đi Dương Châu.
Hắn cần thiết chạy nhanh trở về, Y Y của hắn tất nhiên phi thường lo lắng.

……
Cố tri phủ truyền đến tin tức không biết thật giả, tuy lúc ấy Kỷ Thanh Y nghiêm khắc quát hắn, nhưng Thải Tâm Tuệ Tâm đều có thể cảm nhận được kỳ thật nàng phi thường khẩn trương, phi thường lo lắng.
Lúc ban đêm nàng ngủ đặc biệt không an ổn, trong mộng luôn là mơ thấy Từ Lệnh Sâm, ngày hôm sau rời giường đôi mắt sưng sưng, lúc ăn cơm cũng ăn không được mấy ngụm.
Tuệ Tâm sợ nàng ưu tư quá mức bị thương thân thể, kêu Hạnh Nhi tới nói giỡn với nàng, giữa trưa ăn cơm cùng nàng.
Thải Tâm lại đi tìm thái y, cầm chút hương an thần cho nàng ngủ trưa.
Lúc này Kỷ Thanh Y mới ý thức được trạng thái chính mình quá kém, cái dạng này bị người thấy chỉ sợ cho dù như thế nào cũng giấu không được.
Giữa trưa nàng ngủ một giấc, tỉnh lại cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.
“Thay ta phô giấy nghiền mực đi.”
Thay vì miên man suy nghĩ, không bằng tìm chút chuyện làm, sao chép kinh văn vừa có thể cho chính mình bình tĩnh lại, vừa có thể cầu phúc cho Từ Lệnh Sâm.
Tuệ Tâm, Thải Tâm ở bên cạnh hầu hạ nàng chép kinh.
Đề bút nơi tay, ngay từ đầu Kỷ Thanh Y còn loạn tưởng, lúc sau tâm tình dần dần bình tĩnh, một lòng lại không nghĩ mặt khác, chỉ nghiêm túc từng nét bút sao chép.
Quanh mình tất cả trở nên phá lệ an tĩnh.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp, trong không khí phiêu đãng hương hoa quế.
Ánh mặt trời dừng trên tóc đen của nàng, có vẻ tóc kia sáng bóng như tơ lụa tốt nhất.
Nàng hơi hơi cúi đầu, sườn mặt lộ ra độ cung duyên dáng, cằm nhòn nhọn, lông mi thật dài giống bàn chải nhỏ, còn có bàn tay trắng nhỏ dài chấp bút, giống như một bức tranh cung nữ duyên dáng.
Lúc Từ Lệnh Sâm bước vào nhìn thấy chính là một bức tranh tốt đẹp như vậy, hắn đột nhiên thả chậm bước chân, ngừng lại hơi thở, không đành lòng đánh vỡ yên lặng ấm áp này.
Thải Tâm Tuệ Tâm thấy hắn xuất hiện, vừa mừng vừa sợ đang muốn nói chuyện, bị hắn dùng ánh mắt ngăn cản.
Hai người ngầm hiểu, lặng yên không một tiếng động lui xuống.
Kỷ Thanh Y đang viết, đột nhiên có người từ sau lưng che lại đôi mắt nàng.
Nàng theo bản năng tưởng là Hạnh Nhi, nhưng bàn tay kia rất lớn, thực ấm mang theo nhàn nhạt mùi mồ hôi, lòng bàn tay thô lệ tuyệt đối không phải đứa bé như Hạnh Nhi có thể có.
Là Từ Lệnh Sâm!
Kỷ Thanh Y biết nhất định là hắn.
“Xoạch” một tiếng, bút lông trong tay rớt trên giấy trắng tinh, nhiễm một nét mực thật lớn.
Kỷ Thanh Y bẻ ra bàn tay trước mắt, gấp không chờ nổi xoay người, chờ nhìn thấy khuôn mặt Từ Lệnh Sâm, trong mắt toát ra ánh sáng lóa mắt, lập tức nhào vào ngực Từ Lệnh Sâm: “Từ Lệnh Sâm, rốt cuộc chàng đã trở lại!”
Giọng nói tràn đầy đều là không muốn rời xa và vui sướng.
Eo Từ Lệnh Sâm bị nàng ôm chặt lấy, khóe miệng hắn nhịn không được cong lên, hôn đỉnh đầu nàng, uốn gối lập tức bế nàng đi vào phòng.
Kỷ Thanh Y cười ha ha, theo bản năng ôm cổ hắn: “Từ Lệnh Sâm, chàng mau thả ta xuống, sao đột nhiên chàng đã trở lại, chuyện làm được thế nào? Trên đường thuận lợi sao? Có đói bụng không, muốn ăn gì hay không ……”
“Đích xác rất đói bụng.” hai mắt hắn thâm trầm mà sáng ngời, khát vọng kích động không cần nói cũng biết, mặt Kỷ Thanh Y “tạch” một chút liền đỏ.
Người còn chưa phản ứng lại, hắn đã bước vào nội thất, thả nàng lên giường, lấy thế sét đánh không kịp che tai xốc váy nàng, không chút do dự tiến vào.
Kỷ Thanh Y khiếp sợ, kêu lên một tiếng, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
Nàng không nghĩ tới hắn lại gấp như vậy, không có bất luận dấu hiệu gì đã……
Nhưng so với lúc trước kinh hoảng bất lực, giờ phút này kinh hỉ và vui thích là chân thật như vậy, một lòng vắng vẻ của nàng rốt cuộc được lấp đầy, Kỷ Thanh Y không lại ngăn cản, mà chủ động vươn cánh tay ôm eo Từ Lệnh Sâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.