Chương trước
Chương sau
Uông phu nhân đứng lên, đầy mặt xấu hổ: “Đứa nhỏ này bị ta chiều hư……”
“Tính tình tam tiểu thư hoạt bát thực làm cho người ta thích, để bọn họ đi chơi đi. Phu nhân đừng lo lắng, tuy đệ đệ ta còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình trầm ổn, bảo đảm sẽ không để tam tiểu thư chịu ủy khuất.”
Nàng lại nói với Thải Tâm: “Hai người nhìn tam tiểu thư, không cần quản nàng, chỉ cần xa xa nhìn là được.”
Uông phu nhân thấy nàng không trách tội, còn an bài mọi chuyện trật tự, trong lòng lại xem trọng Kỷ Thanh Y vài phần.
“Dưới gối ta chỉ có một trai hai gái, trưởng nữ đã xuất giá, con thứ từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, bởi vậy cũng không dám cho hắn đọc sách cực khổ, chỉ trúng cử tử thì không tiếp tục khảo. Cuối cùng là A Tư, vì là nhỏ nhất, cũng không gò bó nàng, hiện giờ lớn, càng thêm quản không được.”
Nói xong lời cuối cùng mang theo vài phần ưu sầu nhàn nhạt.
Con gái của chính mình, mình thấy tự nhiên là ngàn tốt vạn tốt, nhưng đương thời yêu cầu với nữ tử là trinh tĩnh hiền thục, con gái út của bà dưỡng thành tính cách như vậy, làm sao cho phải.
“Con cháu đều có con cháu phúc.” Kỷ Thanh Y nói: “Tam tiểu thư ngây thơ đáng yêu, nhất định sẽ có nơi quy túc thích hợp, phu nhân không cần lo lắng.”
Uông phu nhân nghe nàng nói chân thành, cũng cười cười không nói chuyện nữa.
Kỷ Thanh Y nói muốn đi dạo một chút, hai người đi ra ngoài liền nhìn thấy trong tay Uông tam tiểu thư cầm hoa, đang nói chuyện với Thanh Thái, không biết Thanh Thái nói gì, Uông tam tiểu thư đột nhiên cười khanh khách, thần thái phi dương, phá lệ đẹp.
Mà thiếu niên lang đối diện nàng, làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú, rất có vài phần phong độ tiểu lang quân.
Uông phu nhân nhìn, trong lòng vừa động.
Trưởng nữ gả chồng xa, con thứ thân thể không tốt, ba năm trước đã đón dâu, năm ngoái mới vừa sinh cháu, nhưng thân thể luôn là khỏe một trận bệnh một trận, bà muốn con gái út gần bên người.
Tuy Thế tử phi là người Giang Nam nhưng đã gả đến hoàng gia, khả năng sau này ở lại kinh thành rất lớn. Mà thế tử phi chỉ có một đệ đệ này, tất nhiên luyến tiếc hắn cách quá xa. Phu quân nhà mình cũng nói đứa nhỏ Thanh thái này học vấn kiên định, tính cách trầm ổn lại không mất ấm áp lương thiện, nếu không phải vì hắn là cậu em vợ của Ninh Vương thế tử, năm nay án đầu sẽ là hắn.
Bà thấy thế nào cũng là người tốt nhất để chọn làm con rể.
Hiện tại lần đầu tiên gặp mặt đã đề chuyện này cũng quá hấp tấp chút, nhưng bà đã hợp ý với thế tử phi, sau này thường xuyên qua lại, nói không chừng việc này liền thành.
Uông phu nhân càng nhìn Thanh Thái càng cảm thấy tốt, thật là không có chỗ nào không hài lòng.
Hai bên ước định Thanh Thái và vợ chồng Uông học chính cùng nhau về kinh.
Trước khi đi, Uông phu nhân nói trở về trước chuẩn bị, nếu định ra thời gian hồi kinh, sẽ sai người tới nói cho Kỷ Thanh Y.
Qua mấy ngày, Uông phu nhân quả nhiên định ra ngày về kinh.
Bởi vì không tiện ra cửa, trước một ngày Kỷ Thanh Y đã sai người đưa Thanh Thái đến nhà Uông học chính, sáng sớm hôm sau để Tuệ Tâm đi tiễn.
Hai canh giờ sau, Tuệ Tâm trở lại, ở cửa gặp xe ngựa nhà Cố tri phủ.
“Tuệ Tâm cô nương đi đâu về vậy? Thế tử phi ở nhà sao?”
Sắc mặt Tri phủ phu nhân khẩn trương, biểu tình có chút hoảng loạn.
“Thế tử phi ở trong nhà.”
Muốn bái kiến thế tử phi ít nhất cũng phải đệ thiệp trước một ngày, trước đó tri phủ phu nhân cũng đã tới vài lần, ngày hôm qua vẫn chưa đệ thiệp, lẽ ra không nên phạm sai lầm này mới phải.
Tuệ Tâm thấy sắc mặt nàng không tốt, sợ thực sự có chuyện gì, liền lắm miệng hỏi một câu: “Phu nhân làm sao vậy?”
“Tuệ Tâm cô nương, làm phiền cô nương nói với thế tử phi một tiếng, nói nhà tôi có chuyện quan trọng muốn gặp mặt thế tử phi.”
Nói, đưa qua một trương danh thiếp.
Tuệ Tâm vừa thấy, tên trên thiếp không phải tri phủ phu nhân, mà chính là tên huý của Cố tri phủ, nàng không nhịn được rùng mình.
Cố tri phủ thế nhưng cũng tới.

Tuệ Tâm sai người gác cổng đón tiếp vợ chồng Cố tri phủ vào phòng khách ngồi trước, chính mình đi bẩm báo Kỷ Thanh Y.
Mấy ngày nay Kỷ Thanh Y vẫn luôn tâm thần không yên.
Lúc Từ Lệnh Sâm đi, nói nhanh thì nửa tháng, muộn nhất cũng là một tháng sau trở về.
Nhưng hiện tại đã hai mươi tám ngày, vẫn như cũ không nhìn thấy hắn, đừng nói là người, ngay cả tin tức cũng không thấy nhắn về.
Nàng không thể không lo lắng.
Nàng không thể không tìm chuyện làm để phân tán lực chú ý của chính mình, nàng sai Thải Tâm đi chùa Đại Minh thỉnh một tượng Bồ Tát và mấy quyển kinh thư, mỗi ngày chuyện nàng làm nhiều nhất chính là sao chép kinh văn, vừa có thể cho chính mình không miên man suy nghĩ vừa có thể cầu phúc cho Từ Lệnh Sâm.
Lúc Tuệ Tâm đưa tin tức tới, Kỷ Thanh Y đang sao chép kinh văn.
Tuệ Tâm vừa hầu hạ nàng rửa tay, vừa nói: “Thế tử phi, nếu Cố tri phủ yêu cầu thấy thế tử phải làm sao bây giờ?”
“Không quan trọng.” Kỷ Thanh Y đã sớm nghĩ câu trả lời: “Thế tử ngã bệnh ở thành Dương Châu, Cố tri phủ sợ thế tử bệnh nặng, đến lúc đó Hoàng Thượng trách tội, ta có thể thông cảm tâm tình của hắn. Chỉ cần đến lúc đó chúng ta nói thế tử đã khá khỏe, hiện nay yêu cầu tĩnh dưỡng, qua mấy ngày liền có thể khỏi hẳn, hắn yên tâm, sẽ tự rời đi.”
Từ Lệnh Sâm “bệnh” lâu như vậy, vẫn luôn không lộ mặt, Cố tri phủ chờ tới hôm nay mới tới cửa cầu kiến, cũng xem như đủ trầm ổn.
Kỷ Thanh Y được Tuệ Tâm Thải Tâm hầu hạ, đi phòng khách.
Cách bình phong, tiếp nhận phu thê Cố tri phủ quỳ lạy.
Cố tri phủ cũng không quanh co lòng vòng, đứng dậy liền nói thẳng vào vấn đề: “Thế tử phi, không biết hiện tại điện hạ như thế nào?”
Kỷ Thanh Y dựa theo câu trả lời lúc trước nghĩ sẵn, không nhanh không chậm nói: “Bệnh tình đã khống chế, trước mắt đang chậm rãi khang phục. Chỉ là bệnh đi như kéo tơ, còn phải tĩnh dưỡng, nếu muốn khỏi hẳn, còn cần một đoạn thời gian.”
Cố tri phủ đứng lên nói: “Một khi đã như vậy, không biết hạ quan có thể gặp mặt thế tử điện hạ không?”
Kỷ Thanh Y cả kinh, không nghĩ tới Cố tri phủ sẽ đưa ra yêu cầu này.
Từ Lệnh Sâm căn bản không ở đây, trước khi hắn đi cũng nói với nàng, hắn vẫn luôn không lộ mặt, nhất định sẽ có quan viên hoài nghi, muốn gặp hắn. Còn nói nếu chịu đựng không nổi, thì không cần miễn cưỡng.
Nhưng Kỷ Thanh Y lại biết, nếu tin tức Từ Lệnh Sâm không ở thành Dương Châu bị tiết lộ, Thái Tử, Từ Lệnh Kiểm nhất định sẽ gây bất lợi cho Từ Lệnh Sâm.
Cho nên cho dù như thế nào nàng cũng phải thay Từ Lệnh Sâm giấu diếm.
“Cố tri phủ không cần lo lắng.” Kỷ Thanh Y giọng điệu lạnh xuống, mang theo vài phần không vui: “Trước mắt, điện hạ đã không có gì trở ngại, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng, không tiện gặp người.”
“Bổn thế tử phi biết Cố tri phủ lo lắng điện hạ, sẽ thay ông chuyển cáo cho hắn. Chờ điện hạ thân thể khang phục, cho dù Cố tri phủ không nói, điện hạ cũng sẽ triệu kiến ông.”
Nói, đặt chung trà lên bàn, phát ra “đinh” một tiếng.
Ý tứ thực rõ ràng, bưng trà tiễn khách.
Không ngờ Cố tri phủ lại đột nhiên quỳ xuống: “Thỉnh thế tử phi bình lui người khác, hạ quan có việc muốn bẩm báo.”
Nói đến nước này mà hắn còn không đi, không biết có chuyện gì muốn bẩm. Trước hết nghe hắn nói, lại làm quyết định.
Kỷ Thanh Y dừng một chút, sau đó nói: “Cố tri phủ xin đứng lên nói chuyện.”
Hai bên nàng là Tuệ Tâm và Thải Tâm, thủ ngoài cửa chính là Tiểu Lục Tử, đều là người đáng tin cậy.
Cố tri phủ lại đột nhiên dập đầu sát đất, trầm giọng nói: “Thế tử phi, không phải hạ quan khăng khăng muốn gặp điện hạ, làm thế tử phi khó xử, mà là đột nhiên hạ quan thu được tin tức, nói điện hạ đã cải trang rời thành Dương Châu đi các huyện kiểm kho lương.”
Trong lòng Kỷ Thanh Y không nhịn được trầm xuống.
Chuyện chỉ có mấy người bọn họ biết, sao Cố tri phủ lại biết được?

Tin tức tiết lộ ra ngoài, chẳng phải Từ Lệnh Sâm sẽ có nguy hiểm sao?
Kỷ Thanh Y đang muốn quát Cố tri phủ, lại nghe giọng Cố tri phủ mang theo kinh sợ: “Hạ quan còn nghe nói, thuyền của điện hạ trên đường từ Vô Tích đến Tô Châu gặp hải tặc, trong quá trình hai bên tranh chấp thuyền của điện hạ bị đắm.”
“Ông nói cái gì!” Kỷ Thanh Y kinh hãi, bén nhọn chất vấn: “Ông nghe ai nói?”
Nàng không tin, không tin, kiên quyết không tin!
Nhưng tay chống đỡ bàn lại ngăn không được run rẩy.
“Thế tử phi!” giọng Cố tri phủ có vẻ dị thường đau đớn: “Là tin tức từ Tô Châu truyền đến, chuyện xảy ra ở Thái Hồ cách Tô Châu không xa. Vùng đó vốn có hải tặc, trước kia chỉ đánh cướp chứ không giết người, lúc này không biết vì sao lại thế. Hiện giờ điện hạ không rõ tung tích, không biết sống chết, đã qua hai mươi mấy ngày vẫn không có tin tức, người ta nói, sợ là…… dữ nhiều lành ít.”
Nghe Cố tri phủ nói, nước mắt Kỷ Thanh Y tràn mi mà ra.
Không, Từ Lệnh Sâm sẽ không có việc gì, hắn nói nhất định sẽ trở về.
Nhưng sao Cố tri phủ lại biết chuyện Từ Lệnh Sâm rời đi, nếu không phải thật sự được tin tức, sao hắn lại biết rõ ràng như vậy?
Tưởng tượng đến khả năng Từ Lệnh Sâm tao ngộ bất trắc, Kỷ Thanh Y liền cảm thấy đau như vạn tiễn xuyên tâm.
Nàng hối hận, nàng không nên ở lại nơi này, nàng hẳn nên đi cùng hắn, cho dù hắn gặp nguy hiểm, cho dù chết nàng cũng muốn chết cùng hắn.
Mà không phải giống như bây giờ, nàng hoảng loạn, kinh sợ không thôi, một lòng sắp vỡ vụn.
Đời trước hắn chính là như vậy, không hề dấu hiệu mà chết, lưu lại một mình nàng ngày ngày đêm đêm chịu đựng tra tấn vô cùng vô tận.
Từ Lệnh Sâm……
Kỷ Thanh Y đau đến mức cả người đều phải rút thành một đoàn.
Thải Tâm và Tuệ Tâm kinh hãi, Tuệ Tâm lo lắng Từ Lệnh Sâm thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Thải Tâm lại là lo lắng Kỷ Thanh Y không chịu đựng nổi.
Nàng tiến lên một bước, gắt gao ôm lấy Kỷ Thanh Y, thấp giọng nói: “Tiểu thư, đừng sợ, điện hạ sẽ không có việc gì.”
Kỷ Thanh Y đột nhiên giật mình.
Lúc Từ Lệnh Sâm đi, nàng đã hạ quyết tâm, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng đều phải ổn định, thay hắn giấu diếm, sao chỉ một tin tức đã khiến nàng rối loạn tiếng lòng.
Hắn cũng không phải lẻ loi một mình, có La Quý, có ám vệ, còn có người hoàng đế phái đến, cho dù thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không có khả năng mọi người đồng thời xảy ra chuyện.
Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.
Từ Lệnh Sâm đáp ứng nàng hắn sẽ trở về, chuyện hắn đáp ứng nàng, mỗi một lần đều làm được, lúc này cũng nhất định sẽ làm được.
Kỷ Thanh Y phản ứng lại, lập tức quăng chung trà thật mạnh xuống đất, giận không thể át: “Nói bậy nói bạ!”
“Cố tri phủ, ông cũng là trưởng quan một phủ, sao lại có thể nghe tin vỉa hè liền nghe nhầm đồn bậy, ta vừa mới hầu hạ điện hạ uống thuốc nghỉ ngơi, rõ ràng điện hạ yên lành ở trong phủ dưỡng bệnh, sao lại biến thành dữ nhiều lành ít?”
“Cố tri phủ, ông nghe ai truyền tin tức? Ai thấy điện hạ ra cửa?”
Kỷ Thanh Y chất vấn câu sau sắc bén hơn câu trước: “Cũng dám bịa đặt phỉ báng nguyền rủa điện hạ như vậy, quả thực đáng chết! Loại người phát rồ, đại bất kính này, Cố tri phủ không trói người lại trị tội, thế nhưng đến trước mặt bổn thế tử phi hồ ngôn loạn ngữ! Cố tri phủ, ông có biết tội chưa?”
Nàng nói chuyện khiến Cố tri phủ liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Đó là tri phủ Vô Tích phái người tới báo, tri phủ Vô Tích lại là người của Thái Tử, ông ta biết Thái Tử và Ninh Vương thế tử vẫn luôn đối đầu, hơn nữa Ninh Vương thế tử luôn không ra mặt, ông ta liền sinh ra hoài nghi.
Không xong!
Hắn tất nhiên là bị người lừa.
Cố tri phủ nhanh chóng bồi tội, nói một xe lời hay, Kỷ Thanh Y mới lạnh lùng phạt hắn trở về kiểm điểm, còn nói chờ Từ Lệnh Sâm bình phục lại tìm hắn hỏi chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.