“Đại bá mẫu.” Kỷ Thanh Y nắm bàn tay già nua của bà nói: “Ngài đừng lo lắng, một nhà mẹ chồng con đều ở Sơn Tây, chỉ có Lệnh Sâm ở kinh thành, trong nhà chính là con định đoạt, ngài yên tâm theo chúng con đi đi.”
Lý thị còn có chút do dự, Kỷ Thanh Y lại nói: “Hạnh Nhi còn nhỏ, không thể xa đại bá mẫu được. Còn có Thanh Thái, hiện giờ hắn đã lớn, học hành thành tài, lần này cũng cùng chúng con trở lại, tháng sau sẽ tham gia thi tú tài. Nếu như đỗ, đó là đứng đứng đắn đắn tú tài, ngài không muốn nhìn xem sao?”
Hiện giờ một nhà Kỷ thị chỉ còn lại một nam đinh là Thanh Thái, Lý thị nghe xong run run nói: “Thái nhi sắp thi tú tài sao?”
“Đúng vậy.” Kỷ Thanh Y nói: “Hắn nghe nói sắp được gặp đại bá mẫu, cao hứng không chịu được, đại bá mẫu đi cùng chúng con đi. Nếu không gặp được đại bá mẫu, trong lòng hắn không vui, lỡ như ảnh hưởng khảo thí phải làm sao bây giờ?”
Lý thị lớn tuổi hơn nhiều so với cha mẹ Kỷ Thanh Y, có thể nói là trưởng tẩu như mẹ, năm đó Kỷ Nghiêm treo cổ học hành chăm chỉ bà cũng xem ở trong mắt, vốn còn do dự, giờ phút này lập tức nói: “Không được, không thể bởi vì ta chậm trễ Thái nhi.”
“Dạ.” Kỷ Thanh Y đại hỉ, cùng Hạnh Nhi đỡ Lý thị lên xe ngựa.
Bọn họ mới đi, Trương thị liền như cá chép lộn mình từ trên mặt đất nhảy lên, kéo giọng hô to: “Người đâu, quân giết người, quân đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-lam-vinh/1511229/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.