Chương trước
Chương sau
Qua Đoan Ngọ, Thái Hậu trở lại kinh thành.
Văn võ bá quan đến kinh giao nghênh đón phượng giá của Thái Hậu vào thành, Đế hậu và nam nữ tông thất nghênh đón ở cửa cung.
Cuối cùng không có sai lầm, bình bình an an đón Thái Hậu vào Từ Ninh Cung.
Ngày hôm sau bà ta lập tức cho người tới truyền Kỷ Thanh Y tiến cung nói chuyện.
Từ Ngũ Đài Sơn đến kinh thành, dọc theo đường đi tàu xe mệt nhọc, Thái Hậu lại lớn tuổi, Kỷ Thanh Y vốn tưởng Thái Hậu nhất định sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, không nghĩ tới mới qua một ngày liền tuyên nàng.
Nàng không dám chậm trễ, thay đổi triều phục phiên vương thế tử phi, ngồi xe liễn tiến cung, một đường đi vào Từ Ninh Cung.
Tiểu thái giám dẫn nàng đi thiên điện, làm nàng ở đây chờ Thái Hậu tuyên triệu, sau đó liền rời đi.
Có lẽ do Thái Hậu lâu không cư trú trong cung, thiên điện có vẻ có chút trống trải.
Kỷ Thanh Y ngồi một hồi, liền phát hiện không thích hợp.
Nàng là vãn bối, nhưng cũng là quận vương thế tử phi, không có đạo lý ném nàng ở thiên điện không nói câu nào.
Không có người dâng trà, không có cung nữ tới hầu hạ, ngoại trừ hai tiểu cung nữ khoanh tay đứng hầu ở cửa thiên điện, lại không có bóng dáng những người khác.
Trong lòng Kỷ Thanh Y trầm xuống.
Nàng và Từ Lệnh Sâm là tân hôn, cho dù trưởng bối muốn gặp mặt cũng nên là đồng thời thấy hai bọn họ, Thái Hậu biết rõ Từ Lệnh Sâm đi Binh Bộ có việc, chỉ kêu một mình nàng đến đây, lại bỏ quên nàng ở chỗ này, tạm thời không biết có ác ý hay không, nhưng nhất định không có ý tốt.
Nếu Bảo Linh bị người vắng vẻ như thế, chỉ sợ đã sớm ngồi không yên.
Chỉ sợ Thái Hậu chính là đánh chủ ý này.
Nhưng vì sao chứ?
Chính mình và Thái Hậu chưa bao giờ gặp mặt, cũng không đắc tội bà ấy.
Dù sao nàng không thẹn với lương tâm, còn về Thái Hậu làm như thế nào đó là chuyện của bà ấy.
Nghĩ thông suốt, Kỷ Thanh Y ngược lại không nóng nảy, cũng không ngồi nghiêm chỉnh như lúc nãy, nàng thả lỏng đánh giá cảnh xuân ngoài cửa sổ.
Ước chừng đợi một khắc, ngoài cửa mới vang lên tiếng bước chân, Kỷ Thanh Y ngẩng đầu, thấy một nữ tử tuổi trẻ tiến vào.
Nàng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo ngoài thêu chữ phúc hồ lô, áo trong lụa trắng cổ đứng thêu lá trúc, váy màu trắng thêu chỉ bạc, gót sen nhẹ nhàng thướt tha.
“Biểu tẩu!” Nàng ôn nhu gọi một tiếng, đi vào trước mặt Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y thấy rõ dung mạo nàng, mặt trứng vịt, mày đẹp quỳnh mũi, môi mỏng, phi thường giống Tiết Uyển Tiết Dung, vừa thấy còn tưởng là Tiết Uyển. Nhưng giọng nói không giống, khí chất cũng không giống.
Không đoan trang tú lệ, khí độ thanh hoa giống Tiết Uyển Tiết Dung, nàng lại là vai thon eo nhỏ, suy nhược ôn nhu, giữa mày có nhàn nhạt ưu sầu, vừa thấy đã sinh lòng thương tiếc.
Kỷ Thanh Y lập tức phản ứng lại, vị này nhất định là tam tiểu thư An Hương Hầu phủ, nhưng vì đối phương không tự nói thân phận, nàng vẫn đứng lên, hỏi một câu: “Là Tiết tam tiểu thư sao?”
Đôi mắt Tiết Ký Thu hơi mở, giống như vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ biểu ca không nói với biểu tẩu muội vẫn luôn ở Từ Ninh Cung cùng cô tổ mẫu sao?”
Tiếng nói vừa dứt, nàng đột nhiên ý thức được chính mình nói sai, trên mặt hiện lên một tia ảo não, lại thực mau biến mất không còn: “Biểu tẩu nói không sai, muội là Tiết tam, tên là Ký Thu, vẫn luôn ở trong cung.”
Thấy trên bàn trước mặt Kỷ Thanh Y rỗng tuếch, nàng lập tức xin lỗi: “Buổi sáng cô tổ mẫu thức dậy sớm chút, vừa rồi vẫn đang nghỉ ngơi. Tẩu đã đến, cung nữ cũng không bẩm báo, là chúng ta không tốt, vắng vẻ tẩu, biểu tẩu ngàn vạn đừng nóng giận.”
Miệng nàng nói xin lỗi, trên mặt lại một tia xin lỗi cũng không có, lúc ở Bình Dương Hầu phủ, Kỷ Thanh Y bị chậm trễ cũng không ít, bởi vậy nàng đã sớm dưỡng thành tính tình “người khác là người khác, ta là ta, ta sẽ không bởi vì người khác làm chuyện thất lễ mà tức giận”.
Bởi vậy, nàng cũng không nói gì, đạm đạm cười: “Là ta tới lỗ mãng, không tính toán thời gian, không biết hiện tại Thái Hậu có tiện không?”
Sắc mặt Tiết Ký Thu khẽ biến.
Nàng không nghĩ tới Kỷ Thanh Y sẽ không tiếp chiêu.
Tốt nhất là Kỷ Thanh Y tức giận, phát hỏa, nàng liền có cơ hội. Nếu Kỷ Thanh Y nói không ngại, không tức giận, nàng cũng có chiêu.
Lại không ngờ Kỷ Thanh Y tránh nặng tìm nhẹ căn bản không tiếp lời chính mình.
“Đã rửa mặt chải đầu xong.” Tiết Ký Thu khiêm tốn cười: “Đang chờ biểu tẩu.”
Kỷ Thanh Y cũng ôn nhu nói: “Làm phiền Tiết tiểu thư dẫn đường.”
Trong lòng Tiết Ký Thu nhảy dựng.
Kỷ thị thế nhưng kêu chính mình dẫn đường.
Nàng đường đường là tam tiểu thư An Hương Hầu phủ, lại không phải cung nữ trong cung, Kỷ thị chẳng qua là biểu tiểu thư gửi nuôi ở Bình Dương Hầu phủ, nói trắng ra là chính là một thứ dân, thế nhưng sai sử nàng giống sai sử hạ nhân.
Kỷ thị cho rằng chính mình là ai?
Ý niệm hiện lên, ánh mắt Tiết Ký Thu lạnh lùng, trên mặt lại ý cười doanh doanh: “Muội chính là tới đón biểu tẩu, chúng ta đi bên này.”
Thái Hậu ở thứ gian Từ Ninh cung đón nhận Kỷ Thanh Y quỳ lạy, sau khi Kỷ Thanh Y đứng lên, Thái Hậu vẫn chưa ban ngồi cho Kỷ Thanh Y, chỉ lấy một đôi mắt trên dưới đánh giá nàng.
Kỷ Thanh Y tất nhiên sẽ không ngẩng đầu, lại có thể cảm giác được ánh mắt kia kiêng kỵ và xem kỹ.
Không biết là ai “xuy” một tiếng, hình như là từ trong lỗ mũi phát ra khinh thường, Kỷ Thanh Y cúi đầu đứng không động, phảng phất giống như không nghe thấy.
Tiết Ký Thu thấp giọng nói: “Cô tổ mẫu, biểu tẩu vẫn còn đứng.”
Thái Hậu dừng một chút, nói: “Ban ngồi đi.”
Kỷ Thanh Y còn chưa kịp tiến lên tạ ơn, liền nghe được Thái Hậu không cho là đúng nói: “Lớn lên đích xác không tầm thường, trách không được Lệnh Sâm sẽ đồng ý việc hôn nhân này.”
Ý là Từ Lệnh Sâm coi trọng sắc đẹp của nàng.
Trong lòng Kỷ Thanh Y thực không thoải mái, nhưng cũng biết nơi này là Từ Ninh Cung, nữ nhân trên kia là Thái Hậu, nữ nhân tôn quý nhất toàn bộ vương triều, người dưới mái hiên, cho dù bất mãn hơn nữa, cũng không thể không cúi đầu.
Kỷ Thanh Y ngồi xuống, Thái Hậu nói: “Nghe nói cha mẹ ngươi song vong, trong nhà chỉ có một ấu đệ, vẫn luôn không có người giáo dưỡng, gởi nuôi ở Bình Dương Hầu phủ?”
Giọng nói của bà ta biểu lộ khinh mạn rõ ràng, rõ ràng khinh thường xuất thân của Kỷ Thanh Y.
Nhưng bà ta nói chính là thật sự, Kỷ Thanh Y cũng cảm thấy không có gì phản bác, cha mẹ song vong không phải nàng mong muốn, sống nhờ Hầu phủ nàng cũng không làm chuyện gì thất lễ, bởi vậy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thái Hậu nói đúng, cháu dâu và ấu đệ đích xác ở nhờ Bình Dương Hầu phủ.”
“Hoàng đế cũng quá tùy ý.” Thái Hậu không vui nói: “Vì làm Lệnh Sâm thành thân mà cường hạ thánh chỉ tứ hôn, thế nhưng cũng không chọn người kỹ lưỡng. Ai gia biết ta nói lời này ngươi không thích nghe, nhưng xuất thân của ngươi quá thấp, căn bản không xứng với Lệnh Sâm. Nếu đã gả vào đó là tạo hóa của ngươi, sau này phải hầu hạ Lệnh Sâm cho tốt, khai chi tán diệp cho hoàng gia.”
“Dạ.” Kỷ Thanh Y cảm thấy Thái Hậu phi thường khiến người chán ghét, trải qua một tới một lui nói mấy câu, đã quyết định chủ ý, về sau chỉ xem bà ta như Thái Hậu cao cao tại thượng, chính mình cũng phải cách Thái Hậu rất xa.
“Đây là Ký Thu, là tiểu thư nhà biểu thúc ngươi, từ nhỏ dưỡng bên cạnh ta, cùng Lệnh Sâm thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.” Thái Hậu mỉm cười nhìn Tiết Ký Thu, sau đó nói với Kỷ Thanh Y: “Vốn dĩ hôn nhân của Ký Thu và Lệnh Sâm là điều động nội bộ, không ngờ hoàng đế đột nhiên tứ hôn, ta vốn định để Ký Thu làm bình thê của Lệnh Sâm, nhưng xưa nay hoàng gia không có quy củ như vậy. Cho nên, chỉ có thể ủy khuất Ký Thu làm trắc phi. Hôm nay ngươi trở về, chuẩn bị tốt biểu lễ đến An Hương Hầu phủ hạ sính, tuy là trắc phi, quy củ lễ nghi cũng không thể thiếu.”
Thái Hậu nói mấy câu nhẹ phiêu phiêu, bà ta đã tính toán tốt, chẳng qua là thông tri chính mình một tiếng mà thôi.
Kỷ Thanh Y nghe chói tai, ngực phảng phất có lửa đang cháy, nàng lạnh lùng cười: “Ý tốt của Thái Hậu, cháu dâu vốn không nên cự tuyệt……”
“Như thế nào?” Thái Hậu nhíu mày, trong giọng nói mang theo vài phần sắc bén: “Ai gia nói đó là ý chỉ, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?”
Trong lòng Kỷ Thanh Y tức giận, biểu tình trên mặt lại càng thêm dịu dàng hiền lương: “Thái Hậu hiểu lầm cháu dâu rồi, dâu rồi không dám kháng chỉ, chỉ là chuyện này phải thương lượng với điện hạ mới được.”
“Ừ.” Thái Hậu vừa lòng gật gật đầu: “Ngươi xem như biết điều.”
Bà tự nhận hiểu biết cháu trai mình, tuy lạnh lùng, lại là người mặt lạnh lòng mềm giống phụ thân hắn, rất hiếu thuận.
Trước kia luôn lâu lâu tiến cung thỉnh an, cũng chưa từng làm trái lời bà, ngoại trừ ba năm trước khi bà muốn gả Tiết Dung cho hắn.
Lúc ấy hắn cự tuyệt lý do cũng không phải là không thích Tiết Dung, mà do hắn là một đầu gỗ, không hiểu phong tình, chưa thông suốt chuyện nam nữ, chỉ nói không muốn thành thân, sau đó còn làm trái thánh chỉ của hoàng đế.
Lần này lại là hoàng đế tứ hôn, hắn thế nhưng không kháng cự, tám phần là vì Tần Vương thế tử được lập làm Thái Tử, hắn sợ chính mình nhất ý cô hành sẽ làm hoàng đế không thích, cho nên chỉ có thể đồng ý.
Nếu hắn đồng ý hoàng đế tứ hôn, nhất định sẽ không cự tuyệt chính mình an bài.
Phàm là có một thì có hai, một khi mở đầu thì tốt rồi.
Chỉ cần Ký Thu vào cửa, ôn nhu tiểu ý, biểu hiện thật tốt, không lo Lệnh Sâm không động tâm. Có bà chống lưng cho Ký Thu, sau này Kỷ thị cũng không làm nên trò trống gì, dung mạo nàng lại đẹp cũng là hoàng đế ngự tứ, không phải Lệnh Sâm cam tâm tình nguyện, lại không có người nhà mẹ đẻ chống lưng, không đáng sợ hãi.
Kỷ Thanh Y nhìn Tiết Ký Thu: “Không biết Tiết tiểu thư còn có yêu cầu gì?”
Tiết Ký Thu đầy mặt đỏ bừng, cắn cắn môi, trong mắt hình như có không đành lòng, lúc lâu sau mới nói: “Tất cả do biểu tẩu làm chủ.”
Thái Hậu càng vừa lòng, nghe nói nạp thiếp cho trượng phu, vẫn là quý thiếp, Kỷ thị cũng không tức giận chút nào, hoặc là tính tình mềm yếu, hoặc là không được Lệnh Sâm thích, mặc kệ loại nào đều rất có lợi với Ký Thu.
Thái Hậu cười ha ha nói: “Thực tốt, về sau tỷ muội các ngươi đều phải ở chung hài hòa như vậy.”
Bà vừa mới dứt lời, liền có tiểu thái giám cuống quít chạy vào: “Thái Hậu, điện hạ tới.”
Mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Kỷ Thanh Y sửng sốt lúc ban đầu, lập tức suy nghĩ cẩn thận, điện hạ tất nhiên là Từ Lệnh Sâm.
Mành được vén lên, Từ Lệnh Sâm sải bước đi đến.
Hắn mặt như quan ngọc, mặt mày như vẽ, nháy mắt hắn tiến vào, toàn bộ thứ gian như được thắp sáng lên.
“Hoàng tổ mẫu.” sắc mặt Từ Lệnh Sâm lạnh lùng, cũng không thân thiện.
Xưa nay Kỷ Thanh Y nhìn thấy Từ Lệnh Sâm đều là ấm áp, cười hì hì, hắn lạnh lùng như vậy, nàng đột nhiên có chút không thói quen.
Thái Hậu lại quen thuộc Từ Lệnh Sâm bộ dáng này, thấy nhiều không trách, tươi cười hòa ái nói: “Hôm qua người nhiều, ta chỉ xa xa nhìn con, càng ngày càng giống phụ vương con, con từ đâu tới? Sao lại đột nhiên tới thăm Hoàng tổ mẫu?”
“Miêu Cương phản loạn, Hoàng Thượng triệu con tiến cung nói chuyện, sẵn tiện tới đây thỉnh an Hoàng tổ mẫu.” Từ Lệnh Sâm nhàn nhạt nói: “Sao nàng cũng ở đây?” câu nói cuối cùng là nói với Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y vội đứng lên, nắm chặt tay nói: “Là Thái Hậu triệu thần thiếp tới có chuyện thương lượng.”
Nàng không nhìn thẳng Từ Lệnh Sâm, chỉ nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, lại cúi đầu.
Cái liếc mắt này dừng trong mắt Thái Hậu và Tiết Ký Thu liền biến thành nhút nhát, sợ hãi, chỉ mới tân hôn ba tháng, lạnh nhạt như vậy, có thể thấy được Kỷ thị không có bản lĩnh, không được lòng trượng phu.
Nhưng Từ Lệnh Sâm lại từ trong mắt nàng thấy được một tia sắc bén, như mèo kêu nhỏ nhẹ, trên thực tế đang âm thầm tích sức lực, chuẩn bị tùy thời cào ngươi một móng vuốt.
Hắn không nhịn cười khổ.
Ngày hôm qua, bọn họ cãi nhau.
Là hắn sai, buổi sáng rời giường thấy nàng ngủ ngon lành, liền hôn hôn mặt nàng.
Bởi vì thời tiết nóng, hai tay nàng duỗi ngoài chăn, xương quai xanh tinh xảo, đầu vai mượt mà, hai tay tuyết trắng thon dài lộ ra ngoài, hắn không khống chế được, ôm nàng làm xằng làm bậy.
Chờ nàng tỉnh, hắn đã thực hiện được.
Đang ngủ ngon bị người quấy rầy, nàng ghé vào đầu vai cắn hắn muốn ngăn cản, không ngờ nàng càng cắn, hắn càng cảm thấy hưng phấn, khi hàm răng nàng lưu lại dấu vết trên vai hắn, dã thú trong thân thể hắn đột nhiên vọt ra, không màng tất cả hoành trung đánh thẳng.
Tế tế mật mật kiều ngâm tràn ra từ miệng nàng, hắn nghe cực kỳ sung sướng, nàng lại che miệng mình, không muốn phát ra tiếng.
Hắn kiềm chế tay nàng, càng thêm điên cuồng muốn nàng, một tiếng lại một tiếng ngâm nga truyền ra ngoài.
Xong việc nàng liền bực.
Nàng xấu hổ, buổi tối sẽ bình lui hạ nhân, sau đó tùy ý hắn. Nhưng sáng hôm qua Tuệ Tâm Thải Tâm chờ ở hành lang tránh mưa, các nàng tất nhiên nghe được động tĩnh lớn như vậy, cho nên, nàng liền tức giận.
Nhưng Miêu Cương tác loạn, hoàng đế triệu hắn tiến cung thương lượng sách lược bình định. Chờ chuyện bàn thỏa đáng hắn muốn về phủ thì cửa cung đã khóa, hắn lung tung ở trong cung ngủ một đêm, sáng sớm lại lâm triều, hắn vẫn luôn không có cơ hội dỗ dành nàng.
Trong nháy mắt nhận được tin nàng, hắn cho rằng nàng tha thứ hắn, không nghĩ tới thế nhưng là Thái Hậu triệu kiến.
Hắn có chút thất vọng, càng nhiều lại là tự trách.
Đợi lát nữa ra cung, hắn nhất định nhận lỗi với nàng.
Tiết Ký Thu liếc mắt nhìn Từ Lệnh Sâm, thấy hắn nhàn nhạt với Kỷ Thanh Y, trong lòng sinh ra dũng khí, càng thêm cảm thấy chính mình có cơ hội, mặt nàng hồng hồng tiến lên hành lễ: “Biểu ca.”
Tiết Ký Thu tiến lên kêu biểu ca, Kỷ Thanh Y lập tức lại liếc Từ Lệnh Sâm, tốc độ thực mau, nhưng Từ Lệnh Sâm lại thấy được.
Trong lòng vui sướng, quả nhiên Y Y tha thứ cho chính mình.
Hắn không tự chủ được cong lên khóe môi, khóe mắt đuôi lông mày đều là ấm áp.
Tiết Ký Thu mừng như điên, Thái Hậu cũng cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.