Chương trước
Chương sau
Qua hai ngày, Thanh Thái tới.
Kỷ Thanh Y đại hỉ, ngày đó nàng không đáp ứng Từ Lệnh Sâm đi “chơi đánh đu”, vốn tưởng Từ Lệnh Sâm sẽ không đón Thanh Thái nhanh như vậy, không nghĩ tới hắn thế nhưng không tiếng động sắp xếp xong.
Hai tỷ đệ không gặp mặt mười ngày, đột nhiên nhìn thấy tự nhiên hết sức cao hứng.
Trước mắt ngoại trừ Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm, Ninh Vương phủ không còn ai khác, nên Kỷ Thanh Y an trí Thanh Thái ở nội trạch.
Kỷ Thanh Y đầy mặt tươi cười đưa Thanh Thái đi xem nhà ở, lại hỏi hắn có yêu cầu gì thêm vào hay không, lúc cơm trưa lại phân phó phòng bếp làm rất nhiều món ăn Thanh Thái thích, chọc cho Từ Lệnh Sâm đều ghen tỵ.
Sau khi ăn xong, Kỷ Thanh Y để Thanh Thái đi nghỉ ngơi, lại nói: “Chờ đệ tỉnh ngủ, tỷ đưa đệ đi dạo chơi hoa viên, thừa dịp tiên sinh mới còn chưa tới, tranh thủ chơi mấy ngày, chờ tiên sinh tới sẽ không còn thời gian chơi đùa.”
Trong lòng Từ Lệnh Sâm phiếm chua.
Mỗi lần hắn muốn cùng nàng ra ngoài, đều là vừa lừa vừa gạt vừa nói hết lời hay, hiện giờ Thanh Thái tới, nàng lập tức biến dạng.
Đối đãi trượng phu và đệ đệ khác biệt cũng quá lớn.
Đôi mắt Thanh Thái đánh giá vẻ mặt Từ Lệnh Sâm một hồi, lại liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Y, nói: “Tỷ tỷ vẫn nên cùng tỷ phu dạo chơi hoa viên đi, lúc Trâu tiên sinh đi có bố trí công khóa cho đệ, đệ còn chưa làm xong. Dù sao đệ cũng ở lại vương phủ, muốn dạo hoa viên lúc nào cũng được. Qua mấy ngày tỷ phu hết phép phải làm việc, tỷ tỷ nên ở cạnh hắn nhiều hơn.”
Từ Lệnh Sâm hơi hơi gật đầu, càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ này thuận mắt.
Vì thế, mấy ngày kế tiếp, từ hai người dạo chơi công viên biến thành ba người dạo chơi công viên. Từ Lệnh Sâm hết phép đi làm việc được mấy ngày, tiên sinh mới liền tới, Kỷ Thanh Y cũng tiếp quản Ninh Vương phủ, tất cả đều đi vào quỹ đạo.
Đảo mắt liền đến trước một ngày Từ Lệnh Kiểm và Mạnh Tĩnh Ngọc thành thân, Từ Lệnh Sâm là đường huynh của Từ Lệnh Kiểm, phải cùng Từ Lệnh Kiểm đi đón dâu.
Kỷ Thanh Y cũng phải đi theo một chúng phụ nhân tông thất đến Chu Vương phủ nghênh đón thân nhân xem náo nhiệt.
Cho dù Từ Lệnh Sâm và Từ Lệnh Kiểm xem nhau không vừa mắt, mặt ngoài vẫn cần thiết phải làm.
Hiện giờ Từ Lệnh Sâm được phân công quản lý Hộ Bộ, buổi sáng hắn rời giường trời còn chưa sáng, Kỷ Thanh Y mơ mơ màng màng mở mắt, giãy giụa muốn đứng lên hầu hạ hắn mặc quần áo.
Từ Lệnh Sâm thấy nàng còn buồn ngủ, cười nói: “Ta chính mình làm, nàng tiếp tục nằm xuống.”
Trước kia nàng chưa vào cửa, mọi chuyện đều là hắn tự tay làm, sau khi cưới nàng liền dưỡng thành thói quen để nàng giúp hắn mặc quần áo buộc đai lưng, làm sao hắn bỏ được nàng động thủ, chẳng qua là nhân cơ hội cùng nàng nị oai thôi.
Từ Lệnh Sâm mặc quần áo rửa mặt chải đầu xong, trở về thấy Kỷ Thanh Y đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ phấn phác phác, rất đáng yêu, hắn nhịn không được cúi đầu hôn nàng, Kỷ Thanh Y lại tỉnh.
“Ngoan, buổi tối ta trở về ăn cơm.” Từ Lệnh Sâm lại cười nói: “Mau ngủ đi.”
Khi thức dậy, tuy Kỷ Thanh Y không nhớ Từ Lệnh Sâm đi khi nào, nhưng nàng lại nhớ rõ ràng trước khi đi hắn nói buổi tối sẽ trở về ăn cơm cùng nàng.
Nàng sớm dặn phòng bếp mang thực đơn cơm chiều đến, tự mình nhìn, chọn mấy món ăn bổ dưỡng, mới sai Tuệ Tâm trả thực đơn trở về.
Chờ tới lúc lên đèn còn không thấy Từ Lệnh Sâm, Kỷ Thanh Y không nhịn được sốt ruột, từ trước đến nay Từ Lệnh Sâm luôn giữ lời hứa, nói một là một, nói hai là hai, giống hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Nàng đang do dự có nên phái người đi Hộ Bộ hỏi không, bà tử gác nhị môn lại thở hồng hộc chạy vào nói: “Trịnh hộ vệ đã trở lại.”
Kỷ Thanh Y nghe vậy lập tức nói: “Mau cho hắn vào.”
Trịnh Tắc đi nhanh đến, tiến vào hành lễ với Kỷ Thanh Y trước: “Thế tử phi, điện hạ còn có việc chưa kết thúc, chuyển lời nói thế tử phi và tiểu công tử dùng bữa trước, không cần chờ hắn.”
Trên trán hắn có mồ hôi, hình như là đi đường rất xa vội vội vàng vàng trở về, lúc nói chuyện tuy không suyễn, nhưng rõ ràng có thể cảm giác hắn có chút mệt.
Trong lòng Kỷ Thanh Y lộp bộp.
Trịnh Tắc không giống với hộ vệ bình thường, tương đương với huynh đệ của Từ Lệnh Sâm, ngày thường cũng làm bạn bên cạnh Từ Lệnh Sâm, chuyện gì mà làm hắn mệt mỏi như vậy?
Nàng vội nói: “Xảy ra chuyện gì, điện hạ có nói lúc nào trở về không?”
Trịnh Tắc dừng một chút nói: “Của hồi môn của Chu Vương thế tử phi bị cướp, bọn cướp đã ra khỏi thành, điện hạ và Ngũ Thành Binh Mã Tư cùng truy kích và tiêu diệt bọn cướp.”
Trong lòng Kỷ Thanh Y vốn rất lo lắng, nghe lời này xong huyệt Thái Dương càng là nhảy “Thình thịch”.
Dưới chân Thiên tử, lanh lảnh càn khôn, sao lại có người to gan như vậy?
Những người đó dám đoạt của hồi môn của phiên vương thế tử phi, tất nhiên là hạng người mũi đao liếm huyết bỏ mạng, nàng nghe nói người như vậy hung hăng cực kỳ, tàn nhẫn độc ác, Từ Lệnh Sâm đuổi theo những người này có nguy hiểm không?
Tuy có người của Ngũ Quân Đô Đốc phủ, nhưng ai có thể bảo đảm Từ Lệnh Sâm nhất định sẽ lông tóc không tổn hao gì, dù sao đao kiếm không có mắt.
Kỷ Thanh Y ổn ổn tâm thần nói: “Trịnh hộ vệ cũng đi cùng điện hạ sao?”
“Dạ, điện hạ sợ thế tử phi lo lắng, cố ý sai thuộc hạ trở về báo một tiếng.”
Kỷ Thanh Y không nhịn được căng thẳng, này đều khi nào, Từ Lệnh Sâm thế nhưng còn sai Trịnh Tắc trở về truyền tin mà không phải lưu lại bên người hắn, trong lòng nàng thực sự không biết là tư vị gì, nếu Từ Lệnh Sâm có gì sơ xuất, nàng tất nhiên sẽ không tha thứ chính mình.
“Ta đã biết, nếu điện hạ có phân phó khác, Trịnh hộ vệ cứ việc đi làm.” Kỷ Thanh Y dừng một chút, nói: “Nếu không có, nhờ Trịnh hộ vệ nhanh chóng ra khỏi thành hiệp trợ điện hạ.”
Trịnh Tắc vốn nên lui ra ngoài, nghĩ nghĩ vẫn là nói: “Thế tử phi đừng lo lắng, điện hạ đều có an bài.”
Một câu ý vị thâm trường làm trong lòng Kỷ Thanh Y nhảy dựng!
Sao nàng lại quên, Từ Lệnh Sâm cũng không làm chuyện không nắm chắc.
Gánh nặng trong lòng được dỡ bỏ, nàng gật gật đầu với Trịnh Tắc.
Trịnh Tắc đi rồi, nàng kêu Tuệ Tâm: “Tỷ đi ra ngoài hỏi thăm nghe ngóng xem rốt cuộc có chuyện gì?”
Tuệ Tâm thưa vâng rời đi, chỉ chốc lát đã trở lại.
Hôm nay là một ngày trước khi Mạnh Tĩnh Ngọc xuất giá, của hồi môn sẽ được đưa đến Chu Vương phủ, mà nữ quyến Mạnh gia sẽ đến Chu Vương phủ trải giường chiếu.
Bởi vì được gọi là mười dặm hồng trang, ngang bằng với công chúa, cho nên rất nhiều người đi theo sau đội ngũ nâng của hồi môn xem náo nhiệt, các bá tánh tấm tắc khen ngợi của hồi môn phong phú, người Mạnh gia thỏa thuê đắc ý, vô cùng cao hứng.
Từ trước đến nay đường lớn trước cửa Chu Vương phủ không cho phép bình dân bá tánh xông loạn, bởi vậy đoạn đường kia không có một bóng người. Không ngờ lối rẽ bên cạnh lại đột nhiên lao tới một đám đạo tặc che mặt, có cưỡi ngựa, có lái xe, một đám tay cầm đao lớn, diễu võ dương oai, liên tiếp đoạt đi năm rương của hồi môn, trong đó có ba rương bên trong tràn đầy ngân phiếu, giá trị nhỏ nhất cũng là một trăm lượng, mà hai rương khác cũng là đồ vật đáng giá nhất trong của hồi môn, nghe nói tất cả đều là san hô phỉ thúy đá quý.
Người Mạnh gia đưa gả vừa thấy trận này, một đám sợ tới mức tè ra quần, ném của hồi môn liền chạy. Chờ gia đinh Chu Vương phủ biết được tin tức chạy tới, bọn cướp đã chạy thật xa.
Từ Lệnh Kiểm tức giận chửi ầm lên, đương trường kêu Thuận Thiên Phủ y tới, lệnh cưỡng chế Thuận Thiên Phủ hợp tác với Ngũ Thành Binh Mã Tư cùng nhau diệt cướp. Lúc ấy Từ Lệnh Sâm cũng có mặt, tự nhiên phải đi theo.
Kỷ Thanh Y ngạc nhiên, đừng nói là ở hoàng gia, đó là khắp kinh thành cũng là lần đầu của hồi môn bị thổ phỉ cướp đi.
Trường Ninh Hầu phủ ồn ào không cho Mạnh Tĩnh Ngọc chịu ủy khuất, chuẩn bị của hồi môn phong phú cho nàng, không nghĩ tới thế nhưng bị thổ phỉ cướp.
Từ Lệnh Kiểm tức muốn hộc máu không cần phải nói, phu thê một thể, cướp của hồi môn của Mạnh Tĩnh Ngọc chính là chói lọi đánh mặt hắn.
Cũng không biết Mạnh Tĩnh Ngọc nghe xong trong lòng là tư vị gì, chắc là không dễ chịu, dù sao nhiều tiền như vậy.
Rõ ràng là chuyện không tốt, Kỷ Thanh Y lại cảm thấy chính mình càng nghĩ càng cao hứng, thấy Mạnh Tĩnh Ngọc và Từ Lệnh Kiểm ăn mệt thật là một chuyện vui sướng trên đời.
Kỷ Thanh Y vẫn chưa chờ lâu lắm, Từ Lệnh Sâm thực mau trở về, thấy nàng chờ ở hành lang tránh mưa, Từ Lệnh Sâm bước đến trước mặt nàng, nắm tay nàng: “Sao lại đứng ở cửa, ban đêm lạnh lẽo, để ý thân thể.”
Hắn răn dạy Tuệ Tâm Thải Tâm: “Thế tử phi hồ nháo, các ngươi cũng không khuyên sao!”
“Được rồi.” Kỷ Thanh Y nói: “Ta lại không phải hài tử ba tuổi, sao có thể vẫn luôn đứng chờ ở cửa chứ, là nghe được chàng đã trở lại, mới ra cửa nghênh đón.”
“Vậy cũng không được. Về sau ở trong phòng chờ ta là được.”
Kỷ Thanh Y thấy hắn thần thái sáng láng, tinh lực dư thừa, cũng không bị thương hoặc mỏi mệt, thở dài nhẹ nhõm nhưng hãy còn chưa yên tâm: “Chàng không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Từ Lệnh Sâm hơi hơi mỉm cười, ánh mắt ấm áp lại sáng ngời: “Đi, chúng ta vào nhà nói chuyện.”
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Kỷ Thanh Y tính tình gấp, vừa vào cửa liền hỏi: “Bắt được thổ phỉ sao?”
Từ Lệnh Sâm cởi áo ngoài, rửa sạch tay, ôm nàng vào lòng: “Y Y ngốc của ta, nơi nào có thổ phỉ gì chứ, chẳng qua là người ta an bài thôi.”
Kỷ Thanh Y lập tức ngây ngẩn cả người, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần: “Chàng…… chàng…… chàng làm tốt lắm!”
Nàng suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, gần như sùng bái nhìn Từ Lệnh Sâm: “Sao chàng lợi hại như vậy, thế nhưng có thể nghĩ đến chiêu cướp của hồi môn.”
Mạnh gia luôn nói của hồi môn của Mạnh Tĩnh Ngọc ngang bằng với công chúa, dựa vào tính cách hoàng đế cẩn thận nghi kỵ trong lòng tất nhiên có khúc mắc, hiện giờ lại xảy ra chuyện của hồi môn bị cướp, còn kinh động Thuận Thiên Phủ và Ngũ Thành Binh Mã Tư. Nói không chừng ngày mai sẽ có ngự sử buộc tội Mạnh gia coi rẻ hoàng uy, của hồi môn vượt quy chế, buộc tội Từ Lệnh Kiểm lợi dụng thân phận thế tử phiên vương tùy ý chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Tư.
Ánh mắt Từ Lệnh Sâm sáng lên, hơi hơi uốn gối, hai cái cánh tay ôm chân nàng, cao cao ôm nàng lên: “Bé ngoan của ta, sao nàng lại thấu hiểu lòng người như vậy!”
Vốn dĩ hắn cho rằng nàng biết là hắn làm, cho dù không tức giận cũng sẽ không duy trì, không nghĩ tới nàng thế nhưng khen ngợi hắn, nếu không phải yêu hắn tới cực điểm, sao nàng lại “không phân thị phi” như thế? Có nàng toàn tâm toàn ý duy trì hắn, toàn tâm toàn ý tin cậy hắn, hắn đã không còn nỗi lo về sau.
Có vợ như thế, chồng còn cần gì nữa.
“Ta nào có tốt như chàng nói chứ.” Nghe hắn dùng giọng điệu khoa trương như vậy khen chính mình, Kỷ Thanh Y có chút ngượng ngùng: “Ta chẳng qua là xem Mạnh Tĩnh Ngọc và Từ Lệnh Kiểm không vừa mắt mà thôi, ta biết chàng cũng không phải người làm xằng làm bậy, chuyện hôm nay chàng làm thật hả giận!”
“Ngân phiếu kia ta đã mượn tên tuổi chùa Quảng Tế quyên góp, còn về hai rương trân bảo kia, đã cho người đưa tới phương nam, lại qua nửa tháng sẽ phiêu dương qua biển bán cho tiểu quốc phiên bang. Lúc quay về sẽ mang theo lưu li hạt châu ngoại quốc, dương chung, hương liệu chào hàng ở kinh thành, một đi một về tiền ít nhất có thể gấp đôi, đến lúc đó vẫn giao tiền cho chùa Quảng Tế, chờ mùa đông năm nay lập hai thiện đường, bố thí cháo ba tháng.”
“Chàng giỏi quá.” Kỷ Thanh Y cười nói: “Từ Lệnh Kiểm và Mạnh Tĩnh Ngọc hư như vậy, sau khi chết tất nhiên xuống địa ngục, chàng là tích âm đức cho bọn họ, về sau tới âm phủ, bọn họ tất nhiên sẽ cảm tạ chàng.”
“Vậy còn nàng?” Từ Lệnh Sâm ôm nàng lăn đến trên giường: “Nàng tính khen thưởng ta như thế nào?”
Kỷ Thanh Y còn chưa nói chuyện, môi đã bị người ngăn chặn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.