Chương trước
Chương sau
Đây là lần thứ ba Kỷ Thanh Y tiến cung.
Hoàng cung trang nghiêm túc mục mang theo áp lực trước sau như một, tâm tình Kỷ Thanh Y lại rõ ràng không giống hai lần trước.
Lúc này, nàng lấy thân phận Ninh Vương thế tử phi tiến cung, lại có Từ Lệnh Sâm làm bạn bên cạnh.
Tiểu thái giám dẫn đường thái độ tha thiết, giọng điệu cung kính, làm Kỷ Thanh Y có vài phần bừng tỉnh, mọi người đều nói vợ quý nhờ chồng, trước mắt xem ra quả nhiên như thế.
Càng tới gần Khôn Ninh Cung của Hoàng Hậu, áp lực trong lòng Kỷ Thanh Y lại càng lớn.
Từ Lệnh Sâm cũng nói, đời trước Mạnh Hoàng Hậu phi thường yêu thương hắn, toàn lực duy trì hắn tranh đoạt đế vị, hắn vẫn luôn phòng bị Thái Tử và Từ Lệnh Kiểm, lại không ngờ vào lúc đế vị dễ như trở bàn tay lại bị Mạnh Hoàng Hậu độc chết.
Mạnh Hoàng Hậu và mẫu thân hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, hai người lại trước sau được tứ hôn cho lúc ấy Thái Tử và Ninh Vương, có thể nói là một đoạn giai thoại.
Sau khi hắn vào kinh thành, Mạnh Hoàng Hậu hỏi han ân cần, yêu thương hắn có thêm, hắn đột nhiên rời khỏi cha mẹ tới một địa phương hoàn toàn xa lạ, có một trưởng bối yêu thương như vậy, tự nhiên không hề phòng bị.
Mãi đến một khắc hắn sắp chết, hắn cũng không dám tin tưởng Mạnh Hoàng Hậu sẽ hại hắn.
Sau khi sống lại, hắn còn hoài nghi người hại hắn không phải Mạnh Hoàng Hậu, chẳng qua là tên thái giám kia tự chủ trương mà thôi. Cho nên việc đầu tiên hắn làm chính là đi tra thái giám đời trước đưa rượu độc cho hắn, càng tra càng thêm rõ ràng thái giám kia là tâm phúc của Mạnh Hoàng Hậu, tuyệt đối sẽ không vi phạm ý chỉ của Mạnh Hoàng Hậu.
Kỷ Thanh Y nghĩ đến Mạnh Hoàng Hậu trước mặt cười tủm tỉm, hỏi han ngươi ân cần, đợi khi ngươi xoay người lại thọc ngươi một đao, không tự chủ được rùng mình.
Người như vậy càng đáng sợ hơn Từ Lệnh Kiểm và Thái Tử!
Ít nhất địch ý của bọn họ đối với Từ Lệnh Sâm đã hiện ra bên ngoài, mà Hoàng Hậu lại âm trắc trắc tránh ở chỗ tối, nếu không phải Từ Lệnh Sâm sống lại, chỉ sợ kiếp này vẫn như cũ trốn không thoát Hoàng Hậu xuống tay độc ác.
Thấy sắc mặt nàng có chút trắng bệch, Từ Lệnh Sâm đau lòng, không màng có người ở cạnh, dắt tay nàng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây, không có việc gì.”
Tay hắn ấm áp có lực, Kỷ Thanh Y cảm giác sợ hãi rút đi hơn phân nửa.
Có cái gì đáng sợ đâu.
Nàng và Từ Lệnh Sâm đều sống lại, tự nhiên sẽ không rơi vào bẫy của Hoàng Hậu.
Kiếp trước sở dĩ Hoàng Hậu có thể đắc thủ chính là vì nàng quá biết cách ngụy trang, làm Từ Lệnh Sâm bị che giấu. Đời này bọn họ đã nhìn thấu nàng, sẽ không bị nàng làm hại.
Kỷ Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, hai người nắm tay vào Khôn Ninh Cung.
Lý công công đứng ở cửa Khôn Ninh Cung, thấy Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm tới, xa xa chạy chậm đến thỉnh an: “Điện hạ, thế tử phi, hai người tới rồi, nô tài mong đã nửa ngày.”
Thân là đại thái giám đệ nhất bên người hoàng đế, Lý công công vẫn có tư bản để kiêu căng, đây là lần đầu Kỷ Thanh Y thấy ông ta khiêm cung thân thiết như vậy, không nhịn được kinh ngạc.
Từ Lệnh Sâm lại giống sớm đã thành thói quen, kêu ông ta đứng lên.
Ánh mắt Lý công công thoáng nhìn Từ Lệnh Sâm Kỷ và Thanh Y đang nắm tay, trên mặt tươi cười càng sâu.
Kỷ Thanh Y từ kinh ngạc phản ứng lại, đột nhiên nhớ tới một việc, Lý công công không phải người bên cạnh hoàng đế sao? Nếu Lý công công có mặt, chẳng phải hoàng đế cũng tới!
Trong lòng nàng rùng mình, nhấp nhấp khóe miệng.
Từ Lệnh Sâm hình như có cảm giác, nắm tay nàng lại nắm thật chặt.
Kỷ Thanh Y thấy sắp đến đại điện, hai người tay trong tay bị Hoàng Đế Hoàng Hậu thấy được thực sự không trang trọng, liền dùng sức rút rút tay, không nghĩ đến Từ Lệnh Sâm căn bản không buông.
Kỷ Thanh Y trừng hắn, hắn liền liệt miệng cười, còn giơ tay nàng lên, vẻ mặt “Ta không buông, nàng có thể làm gì ta”.
Kỷ Thanh Y không có biện pháp với hắn, đành phải thấp giọng nói: “Từ Lệnh Sâm!”
Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng nam tử trung niên cười ha ha vui sướng.
Kỷ Thanh Y cả kinh, nhanh chóng xoay người, liền nhìn thấy hoàng đế một thân màu vàng thường phục và Hoàng Hậu cùng đứng, không biết hai người đứng đó bao lâu, chuyện vừa rồi bọn họ lại thấy được bao nhiêu.
Gần như theo bản năng, Kỷ Thanh Y nhanh chóng phúc thân xuống bái: “Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.”
Từ Lệnh Sâm chậm hơn nàng một bước, quỳ xuống.
Hoàng đế nhẹ nhàng nói: “Được rồi, mau đứng lên đi.”
“Tạ Thánh Thượng.” Từ Lệnh Sâm không chút do dự, lập tức đứng lên, còn đỡ Kỷ Thanh Y một chút.
Kỷ Thanh Y liền nghe được hoàng đế lại lần nữa nở nụ cười: “Tân hôn yến nhĩ, gắn bó keo sơn, thực tốt, thực tốt.”
Kỷ Thanh Y ngẩn ngơ, không nghĩ tới hoàng đế cũng trêu ghẹo, khuôn mặt trướng đỏ bừng.
“Được rồi, Hoàng Thượng.” giọng Hoàng Hậu ôn nhu sung sướng nói: “Dù sao mới thành thân, da mặt mỏng, ngài cũng đừng làm Kỷ thị sợ. Nếu sau này nàng không muốn tiến cung trò chuyện với thần thiếp, thần thiếp không chịu đâu.”
Hoàng đế quay đầu liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Y, thấy nàng ngũ quan minh diễm, lễ nghi đoan trang, tầm mắt Từ Lệnh Sâm vẫn luôn dừng trên người nàng, lại nhớ đến vừa rồi Từ Lệnh Sâm lôi kéo tay nàng si mê, không thể không tin tưởng cháu trai xưa nay kiêu ngạo như khổng tước lần này thật sự động lòng.
“Lý Toàn!” Hoàng đế vung bàn tay lên, phân phó Lý công công: “Lấy một thanh ngọc như ý cho Ninh Vương thế tử phi làm an ủi.”
Lời vừa nói ra, mọi người khiếp sợ.
Hoàng Hậu sửng sốt, Lý Toàn sửng sốt, đó là Từ Lệnh Sâm cũng sửng sốt một chút mới nhanh chóng quỳ xuống tạ ơn.
“Miễn!” tâm tình Hoàng đế hiển nhiên thực tốt, phất tay làm hắn không cần hành lễ, lại cười nói: “Trẫm làm như vậy chẳng qua là vì an ủi thế tử phi, sau này nếu Kỷ thị không tiến cung, Hoàng Hậu cũng không thể trách trẫm.”
Hoàng Hậu lập tức phản ứng lại, cười nói: “Kỷ thị và Lệnh Sâm tân hôn yến nhĩ, thần thiếp ước gì bọn họ mỗi ngày dính nhau, sớm ngày sinh hạ hài tử, sao lại làm người gây mất hứng, khiến uyên ương chia lìa được?”
Nói, đi đến cạnh Kỷ Thanh Y, từ ái lôi kéo tay nàng vỗ vỗ: “Con quá gầy, nên ăn nhiều chút, dưỡng tốt thân mình mới có thể sinh con nối dõi, trong cung ít hài tử, các con chỉ cần sinh, càng nhiều càng tốt.”
Hoàng Hậu cười tủm tỉm bày ra bộ dáng trưởng bối hòa ái dễ gần, càng khiến Kỷ Thanh Y cảm thấy lạnh cả người, lại không dám hiển lộ, chỉ phải giả vờ ngượng ngùng cúi đầu.
Hoàng đế cũng cười: “Hoàng Hậu chính là ám chỉ trẫm phải cho Lệnh Sâm nghỉ phép nhiều thêm vài ngày sao?”
Tiếng nói vừa dứt, Từ Lệnh Sâm đã quỳ xuống đất tạ ơn: “Tạ Thánh Thượng ân điển.”
Hoàng đế vừa tức vừa cười: “Quả nhiên con càng ngày càng xảo quyệt. Cũng được, thế thì đành cho con nghỉ phép mấy ngày, chờ kỳ nghỉ kết thúc con phải càng thêm cần cù mới được.”
“Dạ, nhi thần tuân lệnh.”
Hoàng đế ban thưởng ngọc như ý toàn thân xanh biếc như một uông nước xanh mơn mởn, kỹ thuật tinh tế hoa văn độc đáo, vừa thấy liền biết là vật quý trong cung, Lý công công cầm hộp đưa cho Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y tiếp nhận bằng hai tay, cười tạ ơn hoàng đế, hai người liền rời đi Khôn Ninh Cung.
Kỷ Thanh Y nhớ đến bộ dáng Từ Lệnh Sâm và Hoàng Hậu khiếp sợ khi hoàng đế nói ban ngọc như ý, mới ra cửa lớn Khôn Ninh Cung, nhịn không được hỏi hắn: “Ngọc như ý có ý nghĩa gì sao?”
Ngữ khí Từ Lệnh Sâm thực chậm, có vẻ có chút thổn thức: “Hoàng thất có quy định, chỉ có Hoàng trưởng tử con vợ cả và Thái Tử mới có tư cách được ban ngọc như ý ngày hôm sau sau khi thành thân.”
Nhưng Từ Lệnh Sâm không phải Hoàng trưởng tử con vợ cả, cũng không phải Thái Tử.
Ánh mắt Kỷ Thanh Y không nhịn được trầm xuống, hoàng đế đây là có ý gì?
Thử Từ Lệnh Sâm, hay là ám chỉ Thái Tử?
Ngọc như ý tượng trưng quá nhiều thứ.
Nếu Từ Lệnh Sâm là người tuỳ tiện, nhất định miên man bất định cho rằng hoàng đế có ý lập hắn làm Thái Tử.
Cho dù Từ Lệnh Sâm không miên man suy nghĩ, người một hệ Thái Tử biết được tin tức này nhất định ngồi không yên.
Kỷ Thanh Y đột nhiên cảm thấy chính mình cầm ngọc như ý có chút phỏng tay, trong lòng cũng nặng trĩu.
Hoàng Hậu đối đãi người khác như gió xuân thổi vào mặt lại che giấu rất sâu, hoàng đế càng là trong lúc vui đùa lại đào hố cho Từ Lệnh Sâm, hoàng cung này đích xác không phải nơi dành cho người, một khi không lưu ý liền thua cả chính mình.
Từ Lệnh Sâm tiếp nhận ngọc như ý từ trong tay nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, mặc hắn mưa rền gió dữ, chúng ta lù lù bất động, lấy bất biến ứng vạn biến.”
“Được.” Kỷ Thanh Y gật đầu, nàng cảm thấy phương diện này nàng không bằng Từ Lệnh Sâm, hẳn là nghe lời hắn: “Chúng ta xem nó như ngọc như ý bình thường thôi.”
“Nàng yên tâm, cho dù Hoàng Thượng muốn thử, người hắn thử cũng không đơn giản là một mình ta, còn có Thái Tử và Từ Lệnh Kiểm nữa.”
Kỷ Thanh Y nghe hắn nói như thế, trong lòng vừa động: “Chẳng lẽ hôn sự của Từ Lệnh Kiểm và Mạnh Tĩnh Ngọc cũng không phải chủ ý của Hoàng Hậu, mà là Hoàng Thượng quyết định?”
Ánh mắt Từ Lệnh Sâm lộ ra vài phần tán thưởng: “Tuy Hoàng Thượng thân thể không tốt, nhưng không cho phép có người khiêu chiến uy nghiêm của hắn, Thái Tử và Từ Lệnh Kiểm đi lại thân cận quá, lòng Tư Mã Chiêu mọi người đều biết, Hoàng Thượng sẽ không muốn nhìn thấy loại tình huống này.”
Kỷ Thanh Y không nhịn được tim bang bang nhảy mạnh.
Từ bên ngoài xem ra, Hoàng Hậu và Từ Lệnh Sâm là một hệ, mà Từ Lệnh Kiểm lại thiên hướng Thái Tử, hoàng đế tứ hôn như vậy, làm Từ Lệnh Kiểm và Thái Tử sinh hiềm khích, mà Từ Lệnh Sâm và Hoàng Hậu bởi vì trước đó Từ Lệnh Kiểm làm việc cho Thái Tử, tuyệt đối sẽ không xem Từ Lệnh Kiểm thành tâm phúc.
Kể từ đó, Từ Lệnh Kiểm vô cùng có khả năng bị xuất hiện tình huống hai đầu đều không được lòng, thậm chí kết minh giữa Từ Lệnh Kiểm và Thái Tử sẽ sụp đổ.
Nàng chẳng qua là một tiểu thư nội trạch, suy đoán rất có hạn, có lẽ mười tầng chỉ đoán đúng một tầng, trong này còn liên lụy gì không phải nàng có thể biết được.
Kỷ Thanh Y nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua tường cung cao cao, thật không hổ là đế vương rắp tâm, quả nhiên làm mưa làm gió.
Mà nàng, lại nhiều vài phần kiêng kỵ hoàng cung
Hai người đi ra cửa cung, đang định lên xe, liền thấy Từ Lệnh Kiểm từ nơi không xa đi tới.
Từ Lệnh Kiểm gầy rất nhiều, sắc mặt hôi bại, đáy mắt xanh đen, so với nửa năm trước khí phách hăng hái khác nhau như hai người. Từ khi hắn hãm hại Bình Dương hầu thất bại, liên lụy Thái Tử bị răn dạy, hắn vẫn luôn không được tốt.
Sắc mặt hắn âm trầm nhìn Từ Lệnh Sâm, ánh mắt dừng trên mặt Kỷ Thanh Y đầu tiên là sáng ngời, tiếp theo liền lộ ra oán hận và ác độc.
Trách không được Kỷ thị dám đối xử với hắn như vậy, thì ra nàng đã sớm thông đồng thành gian với Từ Lệnh Sâm.
Tiện nhân lẳng lơ này, dám mang dung mạo của Khanh Khanh quyến rũ nam nhân!
Một ngày nào đó, hắn nhất định rạch nát mặt nàng, làm nàng hối hận cả đời.
Hai mắt hắn như rắn phun độc, Kỷ Thanh Y lại không sợ, sắc mặt lạnh lùng nhìn thẳng hắn.
Từ Lệnh Sâm tiến lên một bước, hộ Kỷ Thanh Y ở sau người, thấp giọng nói: “Nàng lên xe trước.”
“Sâm ca.” Từ Lệnh Kiểm tiến lên, không âm không dương nói: “Tân hôn yến nhĩ, tiện sát người khác, nên để tẩu tử chào hỏi đệ một tiếng mới phải.”
Đáy mắt Từ Lệnh Sâm hiện lên một tia hàn quang, lạnh lùng cười: “Ngươi không xứng.”
Sắc mặt Từ Lệnh Kiểm biến đổi, không nghĩ tới Từ Lệnh Sâm kiêu ngạo như thế, hắn muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng tưởng tượng tình trạng của chính mình hiện giờ, cắn răng nhịn xuống.
Từ Lệnh Sâm giao hộp trong tay cho Trịnh Tắc nói: “Cầm chắc, đây chính là ngọc như ý Thánh Thượng ngự tứ.”
Từ Lệnh Kiểm như bị sét đánh, không dám tin tưởng nhìn Từ Lệnh Sâm, lại nhìn cái hộp kia, trong giọng nói có vài phần run rẩy: “Trong hộp này chính là ngọc như ý Thánh Thượng ban cho?”
Từ Lệnh Sâm cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, xoay người liền lên xe ngựa.
Chỉ chừa Từ Lệnh Kiểm sắc mặt trắng bệch, đáy lòng lạnh cả người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.