Chương trước
Chương sau
Ở cửa nghe nói hoàng đế ở bên trong, trong lòng Kỷ Thanh Y liền đánh trống lớn.
Nhưng Từ Lệnh Sâm cũng ở, nàng biết nhất định là Từ Lệnh Sâm cố ý an bài, muốn cho nàng biểu hiện ở trước mặt hoàng đế.
Bởi vậy, tuy trong lòng bồn chồn, nàng cũng vẫn tráng lá gan đi vào.
Mới vừa tiến vào thấy hoàng đế và Từ Lệnh Sâm chơi cờ, nhìn như thúc bá và cháu trai bình thường. Vừa rồi hắn nói chuyện cũng không nghiêm khắc, nhưng giờ phút này ánh mắt hắn lạnh lùng, một cổ khí tức vô hình đè áp, trong lòng Kỷ Thanh Y khẩn trương, nhanh chóng quỳ xuống.
“Hồi Thánh Thượng, bồn hoa này thật là dân nữ tự tay làm.” Kỷ Thanh Y cúi đầu kính cẩn nói: “Dân nữ thật sự không biết sao Đào tiểu thư lại hiểu lầm như vậy.”
Kỷ Thanh Y rất muốn nặng nề đánh Đào Bích Chi vài cái tát, lần này nàng tiến cung chính là vì lưu lại ấn tượng tốt với hoàng đế, phương tiện sau này nàng và Từ Lệnh Sâm thành thân.
Tuy có thể làm hữu hạn, nàng lại muốn nỗ lực nhiều một ít, làm được tốt nhất, khiến sau này Từ Lệnh Sâm không cần cố quá.
Thân phận nàng thấp kém, muốn gả vào hoàng gia quá khó khăn. Nếu không đời trước Từ Lệnh Sâm cũng sẽ không lên chiến trường tranh quân công.
Đời này thật vất vả tình huống cải thiện, nàng không muốn vì Đào Bích Chi nói một câu liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Một chậu hoa mà thôi, là ai làm có quan hệ gì, chẳng qua là việc rất nhỏ.
Nhưng trước mặt hoàng đế cho dù nhỏ cỡ nào cũng là chuyện lớn, lời nói dối nhỏ cỡ nào cũng là tội khi quân, huống chi Kỷ Thanh Y tiến cung còn có nhiệm vụ càng quan trọng hơn.
Hoàng đế nhìn hai nữ hài tuổi trẻ quỳ trước mặt hắn, sắc mặt âm trầm hơn vừa rồi rất nhiều: “Đi, gọi Khương cô cô tới.”
Đào Bích Chi nghe Khương cô cô tới, biết có thể chọc thủng Kỷ Thanh Y, lập tức thẳng lưng, cao ngạo liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Y, phảng phất đang nói: đợi lát nữa có ngươi đẹp mặt.
Khương cô cô hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, vừa vào cửa thấy Kỷ Thanh Y và Đào Bích Chi đều quỳ trên mặt đất, trong đầu liền ong một tiếng.
Hai người kia một người đã bái sư, một người tuy không bái sư lại thật sự là thầy trò, hơn nữa cũng là bà sai hai người đến Dưỡng Tâm Điện, bình tĩnh xem xét, bà không hy vọng bất luận người nào xảy ra chuyện.
Nhưng bà hành tẩu ở ngự tiền nhiều năm, lại luôn luôn lão thành ổn trọng, thực mau thu thập tâm tình hoảng loạn, tiến lên thỉnh an hoàng đế.
Còn về mặt khác, một câu cũng không hỏi.
Bởi vì bà biết, hoàng đế không thích nhất là người nói nhiều.
Hoàng đế cũng không nói gì khác, nhàn nhạt hỏi: “Hai bồn hoa hôm nay là khanh làm sao?”
Khương cô cô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cung kính nói: “Hồi bệ hạ, hai bồn hoa hôm nay không phải nô tỳ làm, bồn hoa sen là Đào tiểu thư làm. Cây trúc và lan hoa là Kỷ tiểu thư làm.”
Đào Bích Chi không dám tin tưởng, trong nháy mắt mặt không còn giọt máu.
Là Kỷ Thanh Y làm!
Cây trúc và lan hoa không phải Khương cô cô làm!
Kỷ Thanh Y không có khi quân, người phạm tội khi quân là nàng!
Nàng quỳ trên mặt đất, thân mình lại không chịu khống chế run bần bật.
Giọng Hoàng đế vẫn nhàn nhạt như cũ, lại thiếu vài phần áp bách, nhiều một tia nhẹ nhàng: “Đích xác không giống phong cách của khanh, xưa nay khanh nội liễm cẩn thận. Dùng cây trúc làm vật chứa, tâm tư phi thường xảo diệu, về sau việc cắm hoa ở Dưỡng Tâm Điện giao cho Kỷ thị làm đi, khanh chỉ cần ở bên cạnh chỉ điểm là được.”
“Dạ.” Khương cô cô trước sau như một bình tĩnh.
Tim Kỷ Thanh Y lại bang bang nhảy, nghe ý của hoàng đế, hẳn là tán thành nàng. Nhưng mà nàng vẫn như cũ không dám xác định.
Nàng rất muốn ngẩng đầu lên nhìn Từ Lệnh Sâm, hỏi Từ Lệnh Sâm một chút, lại biết hiện tại thời cơ chưa đến, chỉ có thể sinh sôi chịu đựng, khóe miệng lại nhịn không được cong lên.
Hoàng đế thấy nàng tuy rằng quỳ, trên mặt lại cười, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mày nhíu chặt liền giãn ra.
Quỳ trên mặt đất còn dám cười, vui buồn lộ rõ như vậy, rốt cuộc là tuổi nhỏ.
Làm đế vương như hắn, có chút hâm mộ.
Tầm mắt quét đến Đào Bích Chi bên cạnh run bần bật, hoàng đế phất phất tay với nội hầu: “Về sau Đào thị không cần đến Càn Thanh cung nữa.”
Tuy rằng không trừng phạt, nhưng chuyện hôm nay nhất định sẽ truyền khắp cung đình.
Đào Bích Chi lạnh cả người, mặt như tro tàn bị thái giám kéo ra ngoài.
Khương cô cô mặt mày bất động, mang theo Kỷ Thanh Y đi ra ngoài, chờ ra cửa mới hỏi Kỷ Thanh Y xảy ra chuyện gì.
Kỷ Thanh Y kể lại mọi chuyện, Khương cô cô nghe xong, không tỏ ý kiến, làm Kỷ Thanh Y cũng không biết đến tột cùng bà có ý gì. Dù sao Kỷ Thanh Y tiến cung chẳng qua là treo danh phận thầy trò mà thôi, Đào Bích Chi lại là thật thật tại tại đi theo Khương cô cô học tập nhiều năm.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Kỷ Thanh Y dựa theo hoàng đế phân phó, cắm hoa đưa đến Dưỡng Tâm Điện, lúc trở về, Khương cô cô đang chờ nàng.
Trên bàn trước mặt bà ấy đặt một bồn hoa lục phương, trong bồn dưỡng một gốc hoa lan, lá cây có chút khô vàng.
Trong lòng Kỷ Thanh Y nhảy dựng, này sẽ không là một trong những chậu hoa lan hoàng đế âu yếm đó chứ.
Khương cô cô tươi cười đầy mặt: “Hôm qua nghe Ninh Vương thế tử nói, con không chỉ biết cắm hoa, mà còn là cao thủ dưỡng lan, thật khéo chỗ này của ta có bồn hoa lan mấy ngày nay có chút vấn đề, con giúp ta điều trị thử xem.”
“Lúc ở nhà con đích xác có dưỡng lan, nhưng chưa nói tới cao thủ.” Kỷ Thanh Y dịu dàng nói: “Con thử xem vậy.”
Cùng ngày Kỷ Thanh Y tiếp hoa lan, liền bắt đầu kiểm tra hoa lan có sinh trùng hay không, lại đặt hoa lan ở nơi thông gió khô ráo không bị ánh mặt trời chiếu trực tiếp, lại dùng nước sôi để nguội tưới hoa, như vậy qua ba bốn ngày, hoa lan cũng không có cải thiện.
Kỷ Thanh Y bắt đầu thử đợt thứ hai, nàng dùng hết phương pháp chính mình hiểu biết điều trị hoa lan, vẫn như cũ không thấy hiệu quả.
Trầm tư suy nghĩ vài ngày, Kỷ Thanh Y vẫn như cũ không tìm ra manh mối, hôm nay nàng đến Ngự Hoa Viên đi dạo, liền nghe được hai cung nữ đang nói chuyện.
Một người nói: “Sao hôm nay muội lại buồn bã ỉu xìu thế này?”
Một người khác buồn khổ nói: “Đêm qua muội ăn nhiều quá, đến hôm nay vẫn còn khó chịu.”
Cung nữ kia liền cười: “Sớm nói muội đừng ăn nhiều như vậy, muội luôn không tin, hiện giờ bị tội, xem lần sau muội còn dám tham ăn không.”
“Tỷ tỷ tốt, việc hôm nay tỷ làm thay muội đi, kiếp sau muội tiếp tục làm cung nữ, tỷ tỷ làm nương nương, muội muội báo đáp tỷ.”
“Miệng lưỡi trơn tru.”
Hai người càng nói càng đi xa, Kỷ Thanh Y nghe xong lại trước mắt sáng ngời.
Đúng rồi, sao nàng lại quên một khả năng khác.
Kỷ Thanh Y nghĩ liền làm, không chút do dự.
Khương cô cô thấy nàng thế nhưng xin người quản lý Ngự Hoa Viên rất nhiều hạt giống hoa thả vào bồn hoa lan, vô cùng giật mình, lại cũng không hỏi nàng muốn làm gì, không nghĩ tới qua bảy tám ngày sau, lá cây hoa lan khô vàng thế nhưng một lần nữa bắt đầu biến xanh, thân cây vốn uể oải cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, trở nên sum suê đĩnh bạt.
Khương cô cô đại hỉ, lập tức báo việc này cho hoàng đế.
Hoàng đế thế nhưng tự mình đến nhà ấm trồng hoa xem, thấy hoa lan vốn khô vàng rớt lá giống như thoát thai hoán cốt, tay chắp phía sau lưng không nhịn được nắm lại.
Mấy năm nay, phàm là hoa lan phát vàng, chỉ có từng ngày từng ngày chết đi, giống như vậy mọc ra lá mới toả sáng sinh cơ vẫn là lần đầu tiên.
Hoa lan này cùng một nhịp thở với vận mệnh của hắn và Đại Tề, cho dù là ngôi cửu ngũ cũng kìm nén không được kích động trong lòng.
Hắn tận lực áp chế cảm xúc của chính mình, bình tĩnh hỏi: “Kỷ thị, khanh điều trị bồn hoa lan này như thế nào?”
“Hồi Hoàng Thượng, dân nữ dùng nhiều biện pháp điều trị hoa lan nhưng không thấy hiệu quả, vô cùng buồn rầu, ngày đó trong lúc vô ý nghe hai cung nữ nói ăn nhiều khó chịu, liền nghĩ đến người ăn nhiều sẽ không thoải mái sẽ sinh bệnh, hoa lan cũng giống vậy. Nếu dùng nhiều phương pháp đều không thấy hiệu quả, có lẽ cũng là ăn nhiều phân bón cho nên sinh bệnh.”
Kỷ Thanh Y không nhanh không chậm, từ từ kể ra: “Cho nên, dân nữ liền nghĩ ra một biện pháp chia sẻ phân bón, trước tiên rải vào bồn hạt giống khác, làm hạt giống mọc rễ nẩy mầm hấp thu phân bón, sau đó lại nhổ cây non mới sinh ra, nếu vẫn như cũ phát vàng, lại rải một lần nữa. Không nghĩ tới không cần rải lần thứ hai, mới rải lần đầu hoa lan đã bắt đầu biến xanh.”
Hoàng đế gật gật đầu: “Chỉ cần nghe cung nữ nói là có thể liên tưởng đến biện pháp điều trị hoa lan, có thể thấy được khanh thật sự dụng tâm.”
Hoàng đế cũng không nói gì khác, chỉ gật đầu với Khương cô cô.
Khương cô cô lại biết, tiểu cô nương này là lập công lớn.
Nàng giải quyết được vấn đề nhiều người chưa làm được, ban thưởng tất nhiên không phải ít.
Ngày hôm sau Khương cô cô giao hết mấy bồn hoa còn lại cho Kỷ Thanh Y, để nàng điều trị.
Tuy một chậu kia là bởi vì phân bón quá nhiều, mấy bồn còn lại này Kỷ Thanh Y cũng không dám thiếu cảnh giác, vẫn như cũ thật cẩn thận dùng phương pháp bài trừ, từng bước từng bước bài xuất vấn đề.
Công phu không phụ lòng người, hơn mười ngày sau, tất cả hoa lan còn lại đều khôi phục bừng bừng sinh cơ.
Hoàng đế phi thường vừa lòng, làm người đưa Kỷ Thanh Y ra cung.
Trước khi đi, Kỷ Thanh Y giao một quyển sách nhỏ cho Khương cô cô: “Tiên sinh, đây là kinh nghiệm con tâm đắc trong việc điều trị hoa lan, lưu lại cho tiên sinh làm tham khảo.”
Trong khoảng thời gian này, Kỷ Thanh Y biểu hiện bản lĩnh khiến Khương cô cô lau mắt mà nhìn, nhưng Khương cô cô chỉ nhàn nhạt, chưa từng tỏ vẻ quá thân cận Kỷ Thanh Y. Bởi vì bà biết Kỷ Thanh Y chẳng qua là nương tên tuổi bái bà làm thầy mà thôi, cũng không dạy Kỷ Thanh Y thứ gì. Không nghĩ tới Kỷ Thanh Y cũng không tức giận, chịu thương chịu khó làm việc, trước khi đi còn để lại bút ký cho bà, làm bà cảm khái ngàn vạn.
Kỷ Thanh Y là nội thị trong cung tự mình đưa về Bình Dương Hầu phủ, tự nhiên phải đi bái kiến thái phu nhân trước.
Đang nói chuyện với thái phu nhân, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi vang lượng: “Tỷ tỷ!”
Kỷ Thanh Y quay đầu, thấy Thanh Thái đứng ở cửa, trên mặt mang theo ủy khuất, đôi mắt hồng hồng.
“Thanh Thái!” Kỷ Thanh Y nhanh chóng đứng lên, muốn chạy tới cửa đỡ Thanh Thái, lại không ngờ nàng mới đi ra vài bước, Thanh Thái liền lảo đảo chạy đến trước mặt nàng, nặng nề bổ nhào vào trong lòng nàng, khóc nức nở nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ đi lâu như vậy, Thanh Thái rất nhớ tỷ.”
Kỷ Thanh Y không dám tin tưởng, tay ôm Thanh Thái hơi hơi phát run.
Vừa rồi là nàng nằm mơ sao?
Thanh Thái không chống quải trượng, không cần người đỡ, mà là chính mình chạy tới bên người nàng?
“Thanh Thái, chân của đệ……”
“Tỷ tỷ, chân đệ khỏi rồi.” Thanh Thái ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc nhìn Kỷ Thanh Y: “Chân đệ khỏi rồi, không cần người khác đỡ cũng có thể đi đường.”
Hắn nói, từ trong lòng Kỷ Thanh Y giãy giụa, có nề nếp đi tới đi lui trong sân, tuy lúc đi còn có chút nghiêng lệch lảo đảo, nhưng đích đích xác xác không cần người đỡ, đích đích xác xác có thể chính mình đi đường.
Chân Thanh Thái khỏi rồi!
Không phải nằm mơ, là thật sự.
Kỷ Thanh Y bưng kín miệng, nhịn không được rơi lệ đầy mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.