Chương trước
Chương sau
Từ Lệnh Sâm, sao Từ Lệnh Sâm lại tới?
Nàng không thể tin được, mãi đến khi Từ Lệnh Sâm đẩy thật mạnh Vương Lục mặt mũi bầm dập đến trước mặt mọi người, nàng mới tin tưởng đây không phải nằm mơ, là Từ Lệnh Sâm thật sự tới.
Hắn đã trở lại, có phải chuyến này thực thuận lợi không!
Thái phu nhân cũng khiếp sợ không thôi, trước tiên hành lễ với Từ Lệnh Sâm, sau đó hỏi: “Hầu ngự sử, đến tột cùng là chuyện như thế nào?”
“Sao lại thế này!” Hầu ngự sử cười lạnh: “Tên điêu nô này say rượu vô cớ ẩu đả ta, may mắn Ninh Vương thế tử đi ngang qua, đã cứu ta, nếu không bổn ngự sử nào còn mạng đứng đây biện giải với thái phu nhân.”
Thái phu nhân thấy là Vương Lục, trong lòng vừa động, giận dữ nói: “Thì ra là người này! Không dối gạt điện hạ và Hầu ngự sử, tên điêu nô này lừa trên gạt dưới, ở điền trang tác oai tác phúc, cưỡng bức tá điền giao tiền thuê ruộng, đủ loại hành vi độc ác, không phải trường hợp cá biệt. Hôm nay vừa lúc bị ta gặp được, ta đang muốn sai người trói hắn đến xử lý, không ngờ hắn phát rồ như thế, ngay cả mệnh quan triều đình cũng dám ẩu đả, thật sự đáng giận! Ta lập tức giao điêu nô này cho Thuận Thiên Phủ xử lý.”
Hầu ngự sử thấy thái phu nhân phủi sạch mọi chuyện không còn một mảnh, tự nhiên không tin, lập tức cả giận nói: “Thái phu nhân, việc này không khỏi quá trùng hợp chút.”
“Nhưng thật sự chỉ là trùng hợp.” Thái phu nhân nói: “Ta cũng vừa đến điền trang hôm nay, vừa rồi nghe các tá điền tố khổ mới biết được việc làm độc ác của điêu nô này, tức phụ của hắn là nhũ mẫu của cháu trai thứ hai nhà ta. Bởi vì cháu ta hiện giờ đã lớn nên an trí phu thê bọn họ ở điền trang, không ngờ bọn họ lại thương thiên hại lí, Hầu phủ chúng ta thật sự không thể dung ác nô lén qua mặt chủ như vậy.”
Thái phu nhân quát: “Người đâu, trói điêu nô này và Vương thị lại, sáng mai đưa đến Thuận Thiên Phủ đi, trước có lén chủ làm trộm, sau có ẩu đả mệnh quan triều đình, loại ác nô này, thiên lý khó dung.”
Cơn giận của Hầu ngự sử còn sót lại khó tiêu, hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ thái phu nhân cho rằng như thế có thể triệt tiêu tội danh túng nô hành hung sao?”
“Việc này thật là ta trị gia không nghiêm, làm ngự sử bị ủy khuất.” Thái phu nhân tư thái phi thường thấp: “Ngự sử muốn như thế nào mới có thể nguôi giận, cứ việc nói, ta tất nhiên làm được.”
Từ Lệnh Sâm đi lên trước nói: “Lần này Hầu ngự sử bị ủy khuất, chính là họa do hạ nhân, ngự sử đại nhân có đại lượng, sao lại bắt lấy việc nhỏ này không bỏ. Thái phu nhân nói thế, giống như ngự sử cố ý ăn vạ Bình Dương Hầu phủ vậy.”
Hắn oán trách nói: “Thái phu nhân cũng quá coi thường Hầu ngự sử? Chẳng lẽ hắn còn có thể lừa bịp tống tiền Bình Dương Hầu phủ hay sao.”
Làm sao thái phu nhân nghe không hiểu Ninh Vương thế tử là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, lập tức tiếp câu chuyện: “Là ta nghĩ sai, Hầu ngự sử là mệnh quan triều đình, tự nhiên sẽ không lừa bịp tống tiền giống những kẻ sa cơ thất thế, nhưng dù sao việc này là chúng ta ước thúc hạ nhân không tốt mới làm ngự sử bị thương, vết thương nhìn còn không nhẹ, thực sự phải thỉnh thái y chẩn trị.”
“Đỗ ma ma, đi lấy năm trăm lượng bạc giao cho Hầu ngự sử làm tiền thuốc men, lại lấy hai cây nhân sâm tặng cho Hầu ngự sử bồi bổ thân mình.”
“Không cần!” Hầu ngự sử xua tay, mặt đen như đáy nồi: “Bổn ngự sử cũng không vô cớ lấy tiền tài của người khác, thái phu nhân không nên ép bản quan phá giới.”
Có người yêu tiền, có người thích danh tiếng. Hầu ngự sử không yêu tiền, vừa lúc là loại người quý trọng thanh danh như mạng, thái phu nhân chính là biết cho nên mới cố ý nói như vậy.
“Vậy làm sao được?” Thái phu nhân vẻ mặt áy náy: “Dù sao là hạ nhân nhà ta đánh ngự sử, ngự sử không nhận tiền thuốc men ta cũng không miễn cưỡng, vậy thế này nhé, do ta làm chủ, mời ngự sử uống rượu, đến lúc đó làm Hầu gia nhà ta tự mình kính rượu ngự sử nhận lỗi.”
Hầu ngự sử càng không muốn: “Thái phu nhân không cần nói nữa, tiền thuốc men không cần, kính rượu nhận lỗi cũng miễn.”
Thân là ngự sử, từ trước đến nay hắn độc lai độc vãng không kết giao quan viên khác, nếu uống rượu với Bình Dương hầu, nói không chừng sẽ bị truyền bậy bạ.
Trên mặt thái phu nhân lộ ra khâm phục thổn thức: “Mọi người đều nói Hầu ngự sử hai bàn tay trắng, cương trực công chính, trước kia tuy ta tin tưởng, lại không nghĩ tới ngài có thể làm được bước này, trách không được nhiều ngự sử như vậy, Thánh Thượng chỉ nể trọng ngài, chỉ ban thôn trang cho ngài. Thanh quan đường đường chính chính, liêm khiết làm theo việc công như vậy thật sự hiếm thấy, hôm nay may mà gặp phải chính là Hầu ngự sử chứ không phải người khác, cũng là vận khí Bình Dương Hầu phủ ta.”
Thái phu nhân đột nhiên xá Hầu ngự sử một cái: “Bình Dương Hầu phủ nhớ kỹ ân tình của ngự sử.”
Hầu ngự sử hoàn toàn không nghĩ tới thái phu nhân là trưởng bối, lại bày ra tư thái thấp như vậy.
Kỷ Thanh Y cũng bội phục thái phu nhân từ đáy lòng, co được dãn được, thật không phải người bình thường có thể làm.
Thái phu nhân vừa bái, cho dù Hầu ngự sử tức giận cỡ nào cũng tiêu, một hồi thiên đại tai họa cứ như vậy tan thành mây khói.
Hầu gia sẽ không bị buộc tội bỏ tù, Việt biểu ca cũng sẽ không từ bỏ Kim Ngô Vệ đi chiến trường, càng sẽ không chết trận sa trường vừa đi không trở về.
Một tảng đá lớn đè trong lòng nàng mấy ngày liền cuối cùng được dời đi.
Nói đến cùng còn không phải công lao của Từ Lệnh Sâm kịp thời xuất hiện ngăn cơn sóng dữ?
Kỷ Thanh Y chớp chớp mắt với hắn, Từ Lệnh Sâm cũng mỉm cười nhìn nàng, hai người tầm mắt chạm nhau, trong lòng đều là ngọt ngào.
Hắn trở về khi nào, sao lại tới điền trang, lại như thế nào khéo như vậy cứu Hầu ngự sử, còn có thân thể hoàng đế như thế nào, thật sự tìm được Thanh Long đạo trưởng rồi sao?
Trong lòng Kỷ Thanh Y có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại nhiều nghi vấn cũng không bằng trước đó nàng lo lắng, bây giờ hắn bình yên đứng trước mặt nàng, nàng cũng an tâm.
Tới buổi tối, Kỷ Thanh Y làm Tuệ Tâm Thải Tâm đi ngủ trước, nàng chỉ để lại một cái đèn nhỏ, chậm chạp không ngủ.
Quả nhiên không bao lâu, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, nếu đoán không lầm, là Từ Lệnh Sâm.
Kỷ Thanh Y không chút do dự mở cửa sổ, giây tiếp theo, liền rơi vào ôm ấp ấm áp của hắn.
Kỷ Thanh Y rất dịu ngoan, mặc hắn ôm nàng, thậm chí còn vươn tay ôm eo Từ Lệnh Sâm.
Trong khoảng thời gian hắn rời đi, Kỷ Thanh Y vẫn luôn lo lắng, sợ năng lực chính mình có hạn không thể giúp Bình Dương Hầu phủ tránh đi mầm tai hoạ đời trước, lại sợ hoàng đế đã chết, Từ Lệnh Sâm không thể hồi kinh.
Hiện giờ, rốt cuộc hắn đã trở lại.
Hai tay nàng ôm hắn không nhịn được nắm thật chặt.
Cảm nhận được nàng không muốn xa rời, Từ Lệnh Sâm mềm lòng, hắn hôn gương mặt nàng, nói nhỏ bên tai nàng: “Y Y, ta đã trở về.”
“Ừ.” Kỷ Thanh Y ôm hắn, mũi có chút lên men.
Hai đời làm người, nàng không thể không thừa nhận, nàng phi thường để ý hắn.
“Từ Lệnh Sâm, khi nào chàng cưới ta?”
Nàng không muốn nói một đằng làm một nẻo, nàng muốn gả cho hắn, cùng hắn sống bên nhau, trước kia nàng tổng cảm thấy ai cúi đầu trước người đó liền thua, nhưng hiện tại nàng không để bụng những thứ đó, nàng thật sự rất muốn cùng hắn ở bên nhau.
Giọng nói kiều mềm, giống hài tử làm nũng, Từ Lệnh Sâm nghe xong trong lòng dâng lên vô hạn tự trách.
Trong khoảng thời gian hắn rời đi, tiểu nha đầu nhất định sợ hãi.
“Đừng sợ, lại qua hai tháng, ta liền đi Bình Dương Hầu phủ cầu hôn.” Từ Lệnh Sâm vuốt tóc đẹp đen nhánh của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta đã tìm được Thanh Long đạo trưởng, ông ấy nói thân thể Thánh Thượng tạm thời không có việc gì.”
“Thật sự tìm được Thanh Long đạo trưởng sao?” Kỷ Thanh Y vừa mừng vừa sợ, từ trong lòng Từ Lệnh Sâm giãy giụa, ánh mắt mang mong đợi nhìn Từ Lệnh Sâm: “Vậy có thể nhờ Thanh Long đạo trưởng trị chân cho Thanh Thái sao?”
Tiểu nha đầu này, vừa nghe đến Thanh Long đạo trưởng liền quên chuyện vừa rồi không còn một mảnh, quả nhiên trong lòng nàng vẫn là Thanh Thái quan trọng hơn.
Trong lòng Từ Lệnh Sâm chua lòm, ra vẻ lo lắng thở dài một hơi: “Cái này phải xem tình huống.”
“Xem tình huống?” Kỷ Thanh Y nóng nảy: “Phải xem tình huống như thế nào? Mời Thanh Long đạo trưởng đến nhà khám bệnh có yêu cầu gì sao?”
“Đương nhiên, Thanh Long đạo trưởng là phương ngoại nhân sĩ, lần này vào kinh là ta phí sức chín trâu hai hổ mới mời được.” Từ Lệnh Sâm nói: “Một đường lại đây, ta với ông ấy cũng coi như có vài phần giao tình, nếu nàng hôn ta, ta liền mời Thanh Long đạo trưởng trị chân cho Thanh Thái.”
Kỷ Thanh Y nghe hắn nói nghiêm túc, vốn tưởng rằng rất khó làm, không nghĩ tới sau khi nghe được hắn thế nhưng nói như vậy, lập tức biết là hắn cố ý trêu nàng, nắm tay thành quyền, nhẹ nhàng gõ ngực hắn: “Chàng nha, dọa ta một cú!”
Từ Lệnh Sâm lại đưa mặt qua, chỉ chỉ chính mình gương mặt: “Nào.”
Kỷ Thanh Y bất đắc dĩ, chỉ phải nhón chân, hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước, Từ Lệnh Sâm lại không buông tha nàng, ôm eo nàng, bắt cánh môi nàng.
Được Thanh Long đạo trưởng điều trị, thân thể hoàng đế dần dần khôi phục khỏe mạnh.
Nhưng tâm tình hắn vẫn phi thường áp lực, tổng cảm thấy mấy bồn hoa lan kia biểu thị vận mệnh của hắn, mắt thấy hoa lan còn lại cũng có xu thế phát vàng, thật sự nóng lòng.
Từ Lệnh Sâm lại lần nữa kiến nghị: “Hoàng Thượng, dứt khoát tuyên Bình Dương Hầu phủ Kỷ tiểu thư vào cung đi, mặc kệ như thế nào, tổng muốn thử một lần.”
Hoàng đế trầm mặc một lát, cuối cùng vẫy tay nói: “Chờ một thời gian đi.”
Thân thể Hoàng đế vẫn luôn không tốt, có rất lớn quan hệ với việc hắn cần chính ái dân. Hắn không muốn vì mấy bồn hoa lan gióng trống khua chiêng tuyên người tiến cung, từ trước mời mấy đợt người, đều là đầy cõi lòng kỳ vọng tuyên vào, cuối cùng mang theo vô hạn thất vọng đưa ra. Cũng mặc kệ lần nào tuyên người tiến cung, hoặc là im ắng, hoặc là mượn lý do khác, chính là sợ trên làm dưới theo.
Như vậy qua mấy ngày, bốn bồn hoa lại chết một chậu, hoàng đế rốt cuộc làm Từ Lệnh Sâm đón Kỷ Thanh Y tiến cung.
Hai đời đây là lần đầu tiên Kỷ Thanh Y tiến cung, nghĩ hoàng đế cao cao tại thượng, tay cầm thiên hạ, nắm giữ sinh sát, lại nghĩ mấy bồn hoa lan kia quá mức quan trọng đối với hoàng đế, lỡ như chính mình không chữa khỏi có thể mang đến tai họa cho Bình Dương Hầu phủ hay không.
“Nàng đừng sợ.” Từ Lệnh Sâm nói: “Tuy Hoàng Thượng vui giận không hiện, nhưng trước nay sẽ không vô duyên vô cớ trách phạt người. Lần này nàng tiến cung nương lý do bái Khương cô cô làm thầy, đến lúc đó Khương cô cô sẽ quan sát nàng một đoạn thời gian, cảm thấy nàng đáng tin cậy, mới có thể để nàng điều trị mấy bồn hoa lan kia.”
“Nàng không cần quá khẩn trương, coi hoa lan kia như hoa lan bình thường là được, ngàn vạn không thể biểu hiện ra nàng biết đó là hoa lan của Hoàng Thượng.”
Từ Lệnh Sâm nắm tay nàng nói: “Đừng sợ, tất cả đều có ta.”
Trong lòng Kỷ Thanh Y vẫn là lo sợ: “Ta sợ chính mình biểu hiện không tốt, chọc Hoàng Thượng không vui, đến lúc đó không đồng ý hôn sự của chúng ta.”
“Sẽ không.” Từ Lệnh Sâm nhẹ giọng an ủi nàng: “Nàng chỉ cần làm tốt việc của mình, mặt khác đều giao cho ta.”
Kỷ Thanh Y không muốn Từ Lệnh Sâm lo lắng, giơ gương mặt tươi cười, bày ra bộ dáng không sợ gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.