Xe ngựa ngừng ở cửa hông Bình Dương Hầu phủ, Trần Văn Việt che chở Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh xuống xe. Từ khi Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh đi Phương Hoa nữ học, trưởng huynh Trần Văn Việt liền chủ động gánh vác nhiệm vụ đưa đón hai người các nàng. Có đôi khi Kỷ Thanh Thái cũng sẽ đi theo xem náo nhiệt. Lần này bởi vì hạ tuyết, thái phu nhân lo lắng trên đường không an toàn, không cho Kỷ Thanh Thái theo. Vừa xuống xe ngựa, hai nữ hài tử tay trong tay đi thượng viện. Trần Văn Việt thấy Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh một người mặc áo choàng xanh ngọc, một người mặc áo choàng đỏ rực, kiều nộn như hoa tươi, trong lòng cao hứng, ngoài miệng lại không quên dặn dò: “Chú ý dưới chân, đừng đi nhanh như vậy, coi chừng dẫm lên áo choàng.” “Đại ca thật dong dài!” Trần Bảo Linh quay đầu lại làm mặt quỷ với Trần Văn Việt. Khó khăn lắm đi đến nhị môn, Kỷ Thanh Y thấy Đỗ ma ma dẫn một đại phu cầm dược hương đi ra, không nhịn được hoảng sợ: “Đỗ ma ma, là ai không thoải mái? Sao lại mời đại phu?” Có thể làm Đỗ ma ma tự mình đưa, tám phần là thái phu nhân. Đời trước hình như thái phu nhân sinh bệnh là chuyện mấy tháng sau, sẽ không phải vì nàng trùng sinh, cho nên ảnh hưởng thọ mệnh của thái phu nhân chứ. Trần Văn Việt và Trần Bảo Linh cũng chạy nhanh lại đây hỏi. Một người nói: “Có phải tổ mẫu không khỏe không?” Một người nói: “Lúc ta đi còn khỏe mà, chỉ mới một lát, đây là có chuyện gì?” Đỗ ma ma cười ha ha, trên mặt đều là vui sướng: “Đại gia, đại tiểu thư, biểu tiểu thư đừng lo lắng, thái phu nhân thân thể khoẻ mạnh, rất tốt. Là nhị nãi nãi có thai.” Lê Nguyệt Trừng có thai! Kỷ Thanh Y ngẩn người, Trần Bảo Linh đã xách váy chạy đi, nàng cũng vội làm ra vẻ vui mừng: “A di đà phật, nhị biểu tẩu vừa vào cửa đã có thai, thật là chuyện vui lớn, nhà chúng ta có người kế tục, ngoại tổ mẫu chắc vui mừng hỏng rồi. Ta đi thăm nhị biểu tẩu.” “Đúng vậy, thái phu nhân vui vô cùng, chúng nô tỳ cũng cao hứng.” Đỗ ma ma vui rạo rực nói: “Nhưng đại phu nói, hiện nay nhị nãi nãi cần tĩnh dưỡng, biểu tiểu thư vẫn nên chờ mấy ngày lại đi, dù sao mới ba tháng, hiện tại chưa nhìn ra gì.” Kỷ Thanh Y vỗ vỗ trán nói: “Nhìn ta, vui mừng choáng váng.” Đỗ ma ma tiếp tục đưa đại phu đi ra ngoài, Kỷ Thanh Y đứng đó phát ngốc. Thật không nghĩ tới, Lê Nguyệt Trừng thế nhưng mang thai, vừa mới ba tháng, nếu ấn thời gian tính, vô cùng có khả năng là tối ngày đó, cũng không biết đến tột cùng là con của ai, nếu Trần Văn Cẩm biết, sắc mặt nhất định thực xuất sắc! Trần Văn Việt thấy nàng đứng yên, mũ áo choàng rơi xuống, liền tới giúp nàng đội mũ áo choàng, nhẹ nhàng ôm ôm bả vai nàng: “Thanh Y, muội đừng khổ sở, tuy không có Văn Cẩm, muội còn có ta, ta nhất định đánh bóng đôi mắt, thay muội tìm một lang quân như ý, tài mạo song toàn, biết nóng biết lạnh.” Kỷ Thanh Y không nghĩ tới Việt biểu ca sẽ đột nhiên làm ra hành động này, mặt lập tức liền đỏ: “Việt biểu ca, muội không sao, Cẩm biểu ca và Nguyệt Trừng có thể ở bên nhau, muội thiệt tình cao hứng vì bọn họ, chỉ hy vọng bọn họ đầu bạc đến già, tuyệt đối không có ý tưởng khác.” Kỷ Thanh Y thực cảm động, cho nên cũng không giải thích với Trần Văn Việt. Trần Văn Việt thấy nàng đỏ mặt, ý thức được Kỷ Thanh Y là đại cô nương, cười cười buông lỏng cánh tay: “Biểu ca biết Thanh Y không giống nữ hài tử bình thường, có Việt biểu ca ở đây, tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào khi dễ muội.” Kỷ Thanh Y mũi đau xót, thiếu chút nữa rơi nước mắt. Nàng nhất định phải ngăn cản Việt biểu ca ra chiến trường, nhất định phải ngăn cản kiếp nạn của Trần gia mấy tháng sau. Trong lòng Kỷ Thanh Y yên lặng quyết định chủ ý, đang muốn mở miệng, đột nhiên từ trong viện đi ra một người xa lạ bộ dáng quái dị. Người nọ ước chừng hơn ba mươi tuổi, tai to mặt lớn, đầy mặt du quang, trên người mặc áo vải thô, lại rõ ràng nhỏ hơn một cỡ, mặc trên người bó gắt gao, lúc đi đường đôi mắt loạn ngó loạn xem, vừa thấy Kỷ Thanh Y và Trần Văn Việt, vội đầy mặt tươi cười chạy chậm tiến lên: “Thỉnh an đại gia, thỉnh an tiểu thư.” Trần Văn Việt cười: “Là Vương Lục sao, đã lâu không gặp ông, sao hôm nay ông lại tới?” Tươi cười trên mặt Vương Lục càng tha thiết: “Hồi đại gia, tiểu nhân vẫn luôn muốn vào phủ thỉnh an thái phu nhân, các vị gia và các vị tiểu thư, chỉ vì năm nay trời cho mưa ít, lương thực của thôn trang thu không bao nhiêu, không dám tay không tới cửa, cho nên vẫn luôn không dám đến thỉnh an các chủ tử. Trước mắt sắp tới cuối năm, các tá điền nhờ tiểu nhân đến thương lượng với thái phu nhân cho khất tiền thuê ruộng năm nay, sang năm mới giao, cho nên hôm nay tiểu nhân mới đến.” Kỷ Thanh Y nghe trong lòng vừa động. Trần Văn Việt cười nói: “Xem ông cao hứng như vậy, tất nhiên là chuyện đạt thành.” “Nhờ phúc của đại gia, từ trước đến nay thái phu nhân có lòng thương người, trong phủ cũng không khắt khe tá điền, cho nên thái phu nhân đã đáp ứng.” “Ông là nhờ phúc nhị gia đấy, nhị nãi nãi có thai, thái phu nhân cao hứng, tất nhiên hữu cầu tất ứng.” Trần Văn Việt hỏi: “Ông đã đi thỉnh an nhị gia chưa?” “Đi, sao có thể không đi chứ, nhưng hôm nay tiểu nhân không có phúc, nhị gia không ở nhà.” Vương Lục nói: “Lúc này gặp đại gia, dập đầu với ngài cũng giống nhau.” Nói liền quỳ rạp trên mặt đất dập đầu với Trần Văn Việt ba cái. Trần Văn Việt xua xua tay nói: “Đi nhanh đi, còn chậm trễ nữa, tuyết càng thêm lớn, trên đường không dễ đi.” Vương Lục lúc này mới bò dậy cúi đầu khom lưng mà đi. “Việt biểu ca, người nọ là ai vậy, vẻ mặt nịnh nọt.” Kỷ Thanh Y vừa đi vào trong, vừa hỏi Trần Văn Việt. “Là phu quân nhũ mẫu của Văn Cẩm, hiện tại làm trang đầu ở điền trang, hắn luôn luôn như thế, nhưng trong bụng không xấu.” Trần Văn Việt nói: “Đi thôi, chúng ta mau vào đi.” Kỷ Thanh Y gật gật đầu, không nói chuyện, trong lòng lại tính toán. Đời trước, bi kịch của Trần gia bắt đầu từ việc trang đầu điền trang đánh chết người, trang đầu kia to gan lớn mật, ỷ vào thế của chủ nhân trong phủ, thế nhưng đánh chết một ngự sử tuần thành, Bình Dương hầu Trần Ung bởi vì túng nô hành hung, bị hạ ngục, người tân nhiệm tiếp nhận chức vụ Binh Bộ thượng thư của Bình Dương hầu, phát hiện sổ sách Binh Bộ bị đốt cháy, lập tức thọc tổ ong vò vẽ. Hoàng đế lệnh Cẩm Y Vệ tra rõ, cuối cùng Bình Dương hầu bị trượng trách năm mươi đại bản, bị đoạt tước vị. Chính vì như thế, Việt biểu ca mới vội vã ra chiến trường, hy vọng bằng bản lĩnh của chính mình giành quân công, được hoàng đế tín nhiệm, trả tước vị về. Thái phu nhân vạn phần không muốn, khâm điểm Lê Nguyệt Vinh theo hắn đi, lại không nghĩ rằng cuối cùng Lê Nguyệt Vinh trở về, Việt biểu ca lại chết trận sa trường. Việt biểu ca dùng tính mạng của hắn đổi về tước vị, Trần Văn Cẩm thành tân Bình Dương hầu, lại có Từ Lệnh Kiểm tương trợ, thực mau liền nắm quyền. Nàng vẫn luôn muốn tìm cơ hội giải quyết vấn đề kiếp trước, thật khéo hôm nay liền đụng phải trang đầu này, có lẽ là vận mệnh ông trời chú định tương trợ nàng. …… Lê Nguyệt Trừng có thai, toàn bộ Bình Dương Hầu phủ đều hỉ khí dương dương, hơn nữa sắp tới cuối năm, Hầu phủ náo nhiệt lại vui mừng, tất cả mọi người đi đường mang theo gió, tươi cười đầy mặt. Chỉ có Nam Khang quận chúa không cao hứng. Nàng không thích Lê Nguyệt Trừng, cảm thấy Lê Nguyệt Trừng không xứng với con trai bảo bối Trần Văn Cẩm của mình. Cho dù Lê Nguyệt Trừng mang thai, Nam Khang quận chúa vẫn như cũ canh cánh trong lòng xuất thân của nàng. Nam Khang quận chúa còn muốn tra tấn Lê Nguyệt Trừng giống lúc trước, chẳng qua thái phu nhân lên tiếng, muốn Lê Nguyệt Trừng tĩnh dưỡng, không cho nàng lập quy củ, làm cho Nam Khang quận chúa đặc biệt buồn bực, trong lòng chỉ nghĩ Lê Nguyệt Trừng không có phúc, hài tử sảy mất, mất lòng Trần Văn Cẩm mới tốt. Lê Nguyệt Trừng che chở bụng chợp mắt nằm trên giường, trong lòng lại nơm nớp lo sợ. Chờ nghe được nha hoàn báo Trần Văn Cẩm đã trở lại, nàng càng là sắc mặt căng thẳng, một lòng nhắc tới cổ họng. Vốn tưởng rằng chuyện đêm đó đã đi qua, nhưng ai ngờ đến nàng thế nhưng mang thai, ngay cả chính nàng đều không rõ đến tột cùng là con của ai. Trong lòng nàng tự nhiên hy vọng đây là con của Trần Văn Cẩm, nhưng Trần Văn Cẩm sẽ nghĩ như vậy sao? Hắn có thể bởi vậy chán ghét nàng hay không? Có thể bởi vậy nhớ tới chuyện hoang đường đêm đó hay không? Đứa nhỏ này có thể đánh vỡ cuộc sống bình tĩnh hạnh phúc hiện tại của nàng hay không? Nàng che lại bụng nhỏ bình thản, nghĩ nếu Trần Văn Cẩm không cao hứng, liền uống một chén thuốc phá thai đi, dù sao nàng còn trẻ, chỉ cần có Trần Văn Cẩm yêu thương, cần gì sầu về sau không có hài tử. Nghĩ là nghĩ như thế, trong lòng lại có chút luyến tiếc. Mành vừa động, Trần Văn Cẩm đi vào, hắn bình tĩnh nhìn Lê Nguyệt Trừng, trong mắt là lạnh nhạt như tuyết và chán ghét, sống lưng Lê Nguyệt Trừng chợt lạnh, sợ hãi đứng lên: “Văn Cẩm……” “Ngồi đừng nhúc nhích.” Trần Văn Cẩm đã bước đến bên cạnh, đỡ bả vai nàng: “Nguyệt Trừng, nàng mang thai con của chúng ta.” Ngữ khí dịu dàng, tràn ngập chờ mong. Lê Nguyệt Trừng không dám tin tưởng nhìn Trần Văn Cẩm, Trần Văn Cẩm lại cười ha ha, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng nàng: “Con có ngoan không, nàng có nơi nào không thoải mái không?” “Chàng……” Lê Nguyệt Trừng lập tức rơi nước mắt: “Cẩm biểu ca, ta còn tưởng rằng chàng sẽ không thích đứa nhỏ này.” “Sao nàng lại suy nghĩ như vậy, ta đột nhiên nghe thấy tin tức này, không biết cao hứng cỡ nào.” Trần Văn Cẩm ôm nàng nói: “Có phải có thai liền thích suy nghĩ miên man hay không, sao ta lại có thể không thích chứ, ta vừa nghe tin tức liền vội vã gấp gáp trở về, chính là vừa rồi ở cửa, có chút không biết làm sao.” Lê Nguyệt Trừng nắm chặt ống tay áo Trần Văn Cẩm, trái tim hoảng loạn cuối cùng thả lại trong bụng. Nàng làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì hạnh phúc hôm nay, ông trời cuối cùng không cô phụ nàng. Ở hướng nàng không thấy được, trong ánh mắt Trần Văn Cẩm che kín khói mù. Đảo mắt liền đến trừ tịch, ăn xong cơm chiều, trên dưới Bình Dương Hầu phủ cùng nhau đón giao thừa. Nhìn con cháu mãn đường, nghĩ lập tức liền phải có chắt trai, tâm tình thái phu nhân phá lệ vui vẻ, bà từ ái nói với Lê Nguyệt Trừng: “Nguyệt Trừng, con có mang, không cần thức đêm, đi về trước nghỉ tạm đi.” “Không cần, tổ mẫu.” Lê Nguyệt Trừng nói: “Cùng mọi người đón giao thừa náo nhiệt.” “Được rồi, ta biết con có tâm, nhưng hiếu thuận không chỉ ở chuyện này, dưỡng thân mình cho tốt, sớm ngày sinh hài tử, vì Trần gia khai chi tán diệp mới là hiếu thuận lớn nhất.” Lại quay đầu nói: “Văn Cẩm, còn không mau đỡ Nguyệt Trừng trở về đi.” “Dạ.” Trần Văn Cẩm đứng lên, muốn đỡ Lê Nguyệt Trừng ra cửa. Nam Khang quận chúa hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Hỉ Thước, cái đuôi dài rồi, cưới tức phụ đã quên nương.” “Đủ rồi!” Trần Ung quát lớn: “Nếu không muốn đón giao thừa thì trở về đi!” Trong lòng Nam Khang quận chúa khó chịu, lại ngồi không nhúc nhích. Muốn nàng một người lẻ loi trở về phòng không gối chiếc, nàng tình nguyện cả gia đình canh giữ cùng nhau, ít nhất có thể nhìn thấy Bình Dương hầu. Lê Nguyệt Trừng thấy Bình Dương hầu quát lớn Nam Khang quận chúa, trong lòng đắc ý, trên mặt lại càng thêm hiền huệ dịu dàng: “Nhị gia, chỉ có mấy bước, có nha hoàn đỡ ta được rồi, chàng ở lại đón giao thừa với tổ mẫu, cha mẹ chồng đi, không thể vì một mình ta phá quy củ.” Thái phu nhân hơi hơi gật đầu: “Một khi đã như vậy, Văn Cẩm lưu lại đi.” Lê Nguyệt Trừng thấy sắc mặt thái phu nhân từ ái, càng thêm khẳng định chính mình làm chính xác. Hiện giờ Trần Văn Việt chưa đón dâu, trong nhà chỉ có một cháu dâu là nàng, có Nam Khang quận chúa người đàn bà đanh đá làm so sánh, nàng nhất định phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ trước khi Trần Văn Việt đón dâu sinh chắt trai thứ nhất của Bình Dương Hầu phủ, sau đó tiếp nhận quyền chưởng gia từ trong tay thái phu nhân. Lê Nguyệt Trừng theo nha hoàn đi rồi, mới ra cửa không bao lâu, nha hoàn bên người nàng liền sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn chạy vào ồn ào: “Hầu gia, thái phu nhân, nhị nãi nãi…… Nhị nãi nãi té ngã một cái, chảy thật nhiều máu.” Trần Văn Cẩm đứng lên liền chạy ra ngoài. Sắc mặt Thái phu nhân đại biến, lạnh lùng nói: “Còn không mau đi thỉnh thái y!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]