Trần Bảo Linh vừa vào cửa liền đuổi Thải Tâm, Tuệ Tâm đi ra ngoài, không chỉ phân phó Lương Thần, Mỹ Cảnh canh giữ ở cửa, còn không yên tâm mà đóng cửa lại. Kỷ Thanh Y bị bộ dáng thần thần bí bí của nàng chọc cười, nhịn không được nói: “Dứt khoát chúng ta trốn vào trong chăn nói đi, như vậy càng không có người nghe thấy được.” Ánh mắt Trần Bảo Linh sáng lên: “Ý kiến hay.” Kỷ Thanh Y duỗi tay gõ hai gõ trên đầu nàng: “Muội trêu tỷ chơi thôi, rốt cuộc tỷ muốn nói gì với muội vậy?” Trần Bảo Linh lại phát gục trên giường, mặt đỏ hồng ôm gối đầu của Kỷ Thanh Y cười ha ha. Kỷ Thanh Y thật là hết chỗ nói rồi: “Rốt cuộc tỷ muốn nói gì với muội vậy?” “Thanh Y.” Trần Bảo Linh ôm gối đầu ngồi dậy, hai mắt sáng lấp lánh nói: “Người kia, Cố Hướng Minh nói cuối năm sẽ tới nhà cầu hôn.” Kỷ Thanh Y kinh ngạc hô: “Cố Hướng Minh tới cầu hôn? Là cầu hôn tỷ sao?” Trần Bảo Linh mặt càng đỏ hơn, ngượng ngùng gật gật đầu. Kỷ Thanh Y lập tức ngồi vào bên cạnh nàng: “Nhưng mà lần trước không phải tỷ nói tỷ căn bản chưa gặp Cố Hướng Minh, sở dĩ nói như vậy với quận chúa chỉ vì thử xem trong lòng bà ấy rốt cuộc là con gái quan trọng hay mặt mũi quan trọng hơn sao? Sao hiện tại hắn sẽ tới cửa cầu hôn chứ? Tỷ và hắn khi nào biết nhau, đến tột cùng là chuyện như thế nào? Ngoại trừ nói cầu hôn, hắn có làm chuyện gì khác với tỷ hay không?” “Ai nha, được rồi, được rồi.” Trần Bảo Linh che mặt, hờn dỗi: “Tỷ nói một câu, ngược lại muội hỏi tỷ nhiều câu như vậy. Nếu tỷ đã tới tìm muội, khẳng định sẽ nói cho muội từ đầu đến cuối. Việc này, còn phải kể đến lần đó Sâm biểu ca bị ngựa dẫm bị thương, tỷ và muội cùng đi thăm, không phải tỷ rơi xuống nước được người cứu sao, lúc ấy chính là Cố Hướng Minh cứu tỷ ……” Ngày đó Trần Bảo Linh cho rằng Từ Lệnh Sâm không được, muốn nói di ngôn với Kỷ Thanh Y, nàng đặc biệt khổ sở khóc lóc chạy ra. Một phương diện là vì Từ Lệnh Sâm sắp chết, một phương diện khác là cảm thấy quả nhiên Từ Lệnh Sâm không thích nàng, quả nhiên hắn thích Kỷ Thanh Y, nhưng hắn đã như vậy, nàng muốn trách hắn cũng không được, đủ loại cảm xúc hỗn loạn, nước mắt như con sông vỡ đê làm sao cũng ngăn không được. Nàng vừa khóc vừa chạy, không đề phòng một người từ cửa sân vào, đụng vào người nọ, thiếu chút nữa té ngã. Vừa nhìn lại, thấy người trước mặt cao lớn uy vũ, dáng người cường tráng, làn da ngăm đen, mày kiếm mắt hổ, hai mắt không chớp nhìn nàng. Trần Bảo Linh biết chính mình tất nhiên đặc biệt chật vật, còn tưởng hắn đang cười nàng, lập tức mắt hạnh trừng to, nộ khí đằng đằng: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, đồ mặt than!” Nói, nặng nề đẩy hắn, chính mình tiếp tục tìm một chỗ thống thống khoái khoái khóc một hồi. Không ngờ người nọ lại đuổi theo. Hắn mặt đen vững vàng, không rên một tiếng đi nhanh phía sau nàng, khí thế dọa người. Trong lòng Trần Bảo Linh lộp bộp, nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện trong Ninh Vương phủ thế nhưng không nhìn thấy một bóng hạ nhân nào. Vậy người này từ đâu tới? Hắn đuổi theo chính mình muốn làm gì chứ? Sẽ không phải là nàng đẩy hắn một chút, cho nên hắn muốn trả thù chứ? Trần Bảo Linh nghĩ như vậy, trong lòng bất an càng ngày càng nùng, khẽ cắn môi cất bước chạy. Cũng không biết chạy bao lâu, nàng quay đầu lại xem, đã không thấy bóng dáng người nọ, lúc này nàng mới thở dài nhẹ nhõm, đi đến bên hồ, muốn vốc nước hồ rửa mặt. Nàng vừa khóc vừa chạy, trên mặt mồ hôi, nước mắt quậy với nhau, giống con mèo hoa. Nàng vừa mới ngồi xổm xuống lấy nước, không ngờ dưới chân vừa trợt, thân mình không chịu khống chế, người liền “ầm” một tiếng rơi vào trong hồ. Trần Bảo Linh nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán. Muốn lớn tiếng kêu cứu, nước hồ che trời lấp đất rót vào miệng mũi nàng. Xong rồi, xong rồi! Lúc nàng cho rằng chính mình phải táng thân Ninh Vương phủ, liền nghe được “thình thịch” một tiếng, có thứ gì dừng bên cạnh nàng, sau đó có người nâng nàng, ôm nàng vào ngực. Được cứu rồi! Ý niệm này vừa đến, nàng lập tức thả lỏng, người mềm mại ngất đi. Cũng không biết hôn mê bao lâu, nàng cảm giác có thứ gì đụng chạm môi nàng, thổi khí vào trong miệng nàng, nàng mở to mắt, liền nhìn thấy một gương mặt phóng đại, một gương mặt đen đen, ướt dầm dề, miệng người nọ đang dán miệng nàng, đang khinh bạc nàng. Hình như người nọ không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên mở to mắt, trên mặt hiện lên một tia hoảng loạn: “Ta……” “Bốp!” Hắn còn chưa nói hết, đã bị Trần Bảo Linh nặng nề đánh một cái tát. Người nọ sửng sốt một chút, Trần Bảo Linh cũng ngây ngẩn cả người, lại nhìn người nọ, hắn đã trầm mặt, trong mắt ẩn ẩn hàm chứa giận dữ. Trần Bảo Linh biết chính mình đánh sai người, vừa xấu hổ vừa giận, oa một tiếng khóc ra. Lại không ngờ thân mình đột nhiên bay lên không, cả người đều bị ôm lên. “Ngươi……” lúc này Trần Bảo Linh thật sự sợ hãi: “Ngươi muốn mang ta đi nơi nào? Ngươi thả ta xuống!” “Đừng sợ, ta sẽ không làm gì nàng.” Người nọ bước đi vững vàng, đôi tay hữu lực, lúc nói chuyện hơi thở cũng không suyễn một chút: “Nàng nên rửa mặt chải đầu một phen.” Quả nhiên hắn không làm gì nàng, còn săn sóc tặng quần áo sạch sẽ cho Trần Bảo Linh, Trần Bảo Linh thay quần áo xong thấy hắn đứng ở cửa, một lòng thình thịch thình thịch nhảy không ngừng, đột nhiên không dám nhìn hắn. “Ta…… Ta không phải một người tới.” Nàng lấy hết can đảm, cường chống nói: “Người nhà chờ ta ở cửa, nếu lát nữa các nàng không tìm thấy ta, tất nhiên sẽ nháo lên.” “Ừ.” vẻ mặt người nọ không biến, nhàn nhạt nói: “Ta đưa nàng đi ra ngoài.” “Còn có, chuyện hôm nay ……” “Tuyệt đối sẽ không có người khác biết chuyện hôm nay.” Tuy hắn nói như vậy, Trần Bảo Linh lại không dám tin tưởng hắn là người tốt, mãi đến chính mình được đưa lên xe ngựa, một lòng mới xem như hoàn toàn thả lại trong bụng. Sau khi kinh hồn thoáng yên ổn, liền ảo não chính mình thế nhưng quên hỏi tên họ của hắn, dù sao hắn đã cứu nàng một mạng. Chớp mắt lại nghĩ đến khi nàng tỉnh lại thấy hắn trước mắt, đôi môi hai người tương tiếp, bỗng thấy mặt đỏ tim đập, chỉ mong từ đây hai người không liên quan với nhau. Vốn tưởng rằng chuyện cứ qua đi như vậy, không nghĩ tới vài ngày sau, người nọ thế nhưng tìm tới cửa. Hắn thế nhưng giả thành biểu ca của Lương Thần, lừa Lương Thần tới cửa, sau đó làm Lương Thần mang tin cho nàng, kêu nàng ra ngoài một chuyến. Nàng hãy còn nhớ rõ ngày đó nàng kinh hoảng cỡ nào, phẫn nộ cỡ nào. Vốn tưởng rằng hắn là người tốt, không nghĩ tới hắn thế nhưng trộm điều tra nàng, ngay cả tên của Lương Thần cũng biết. Hắn muốn làm gì? Thi ân cầu báo đáp, đòi tiền? Hoặc là muốn những thứ khác? Nếu đòi tiền, nàng cho hắn là được, nếu hắn dám được một tấc lại muốn tiến một thước công phu sư tử ngoạm, cũng đừng trách nàng không khách khí. Định rồi chủ ý, Trần Bảo Linh hùng dũng oai vệ, hiên ngang đi gặp người nọ, không nghĩ đến căn bản hắn không phải tới đòi đồ vật, mà là trả quần áo dơ nàng để lại ở Ninh Vương phủ, đã được giặt sạch sẽ, dùng tay nải bao lại. Sau đó, hắn đã tới vài lần, chính là đưa cho nàng tranh liên hoàn, đưa thức ăn ngon bên ngoài, còn có Nữu Nữu cũng là hắn đưa. Hắn thế nhưng còn hỏi nàng, có phải nàng thích công tử Cố Hướng Minh của công chúa phủ hay không. Thật là tức chết, chẳng qua là nàng thuận miệng nói một câu, sao lại bị truyền ra ngoài chứ. Nàng đương nhiên không thừa nhận, hắn nghe xong cũng chỉ cười cười, không nói gì khác. Không nghĩ tới ngày ca ca và Lê Nguyệt Trừng thành thân, hắn cũng tới chúc mừng, nàng còn ngây ngốc hỏi sao hắn lại tới, vẫn là người bên cạnh kêu tên hắn, nàng mới biết được hắn thế nhưng chính là Cố Hướng Minh, con trai Thọ Xuân trưởng công chúa. Không cần soi gương cũng biết sắc mặt nàng ngay lúc đó xuất sắc cỡ nào. Nàng vừa thẹn vừa bực lại tức, cố tình còn không biết đến tột cùng chính mình tức giận cái gì. Sau lại một lần gặp mặt, nàng hung hăng huấn hắn một trận, hắn chỉ cười nhìn nàng, cười đến nàng không thể phát tác chút tính tình nào, cuối cùng cũng không biết sao lại thế này, nàng mơ mơ màng màng theo hắn đến trại nuôi ngựa chơi một ngày. Sau đó chính là mấy ngày hôm trước, lần gần nhất bọn họ gặp mặt, hắn thế nhưng nói thích nàng, muốn tới cửa cầu hôn! Nàng cả kinh ba hồn bảy phách đồng thời bay đi, liên tiếp vài ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, dáng vẻ hắn cũng không giống nói giỡn một chút nào. “Thanh Y, muội nói xem, tỷ nên làm gì bây giờ? Hắn nói đời này ngoại trừ tỷ sẽ không bao giờ cưới người khác.” Trần Bảo Linh buồn rầu nói: “Tỷ thật sự không nghĩ tới hắn sẽ nói chuyện cầu hôn, hắn là người tốt, làm việc lại cố chấp, nếu tỷ cự tuyệt hắn, hắn thật sự cả đời không cưới, một mình lẻ loi đến tuổi già phải làm sao?” “Ai!” Trần Bảo Linh gấp đến độ cắn ngón tay: “Phải làm sao bây giờ?” Tuy nàng thở ngắn than dài, nhưng trên mặt lại là vui sướng nhiều hơn, phiền não ít, mặt lại hồng hồng, rõ ràng đã động lòng. Trước đó Kỷ Thanh Y cũng hỏi thăm chuyện ngày đó từ Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Sâm chỉ nói là Cố Hướng Minh cứu Trần Bảo Linh, không nghĩ tới sau này thế nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, càng không nghĩ tới tiểu nha đầu Trần Bảo Linh ngây ngốc đánh mất trái tim. Nếu Cố Hướng Minh và Từ Lệnh Sâm là bạn tốt, hắn nhất định làm người không tệ. Nàng đã từng gặp Thọ Xuân trưởng công chúa, là một trưởng bối khoan dung. Vệ Quốc Công thế tử Cố Tiến minh sang sảng hào phóng, khiêm tốn có lễ; đại tiểu thư Cố Ngọc Minh bát diện linh lung lại không mất chân thành, đều là người phi thường tốt. Cho dù Cố Hướng Minh không phải đặc biệt ưu tú, cũng tuyệt đối không phải kẻ đại gian đại ác. Hơn nữa, nếu là công tử phủ công chúa, giáo dưỡng nhất định không kém, gia thế cũng xứng đôi. Phiền toái duy nhất chính là Nam Khang quận chúa và Thọ Xuân trưởng công chúa có thù cũ, sợ là sợ Nam Khang quận chúa náo lớn, sau khi Trần Bảo Linh gả qua kẹp giữa hai bên sẽ khó xử. Cuối cùng, Kỷ Thanh Y vẫn quyết định không can thiệp quá nhiều, để chính Trần Bảo Linh lựa chọn: “Tuy Cố công tử là một người không tệ, nhưng trên đời này còn nhiều người khác tốt hơn mà, tổng không thể cứ là người tốt muốn cưới, tỷ liền gả đi? Nữ tử gả chồng là chuyện cả đời, mấu chốt là tỷ phải hỏi chính mình, có phải thật sự thích hắn hay không, có nguyện ý cùng hắn sống cả đời hay không. Hắn thì sao, có phải thật sự tốt với tỷ hay không. Tỷ xuất thân như vậy, cho dù gả cho ai cũng sẽ không kém, cho nên gia thế gì đó đều không cần suy xét, mấu chốt nhất đó là người đó có hợp phách với tỷ hay không.” Trần Bảo Linh nghe xong, trên mặt liền lộ ra biểu tình như suy tư gì. Kỷ Thanh Y vỗ vỗ bả vai nàng: “Tỷ phải nghĩ thật kỹ, dù sao còn hai tháng mới đến cuối năm, không cần vội vã trả lời hắn.” Trần Bảo Linh ngồi trên giường không rên một tiếng. Kỷ Thanh Y thấy nàng không hề hốt hoảng, mà nghiêm túc tự hỏi, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nữ hài tử kinh thanh thét chói tai, còn có tiếng chó con sủa gâu gâu. Kỷ Thanh Y hoảng sợ, không phải là chó cắn người chứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]