🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: QR2
Chu ma ma là người quan trọng nhất bên cạnh quận chúa Nam Khang, từ lúc quận chúa Nam Khang còn rất nhỏ, bà đã hầu hạ bên cạnh quận chúa Nam Khang rồi.[QR2][diendanlequydon]
Nếu nói bà nói gì thì Quận chúa Nam Khang nghe nấy cũng không có gì quá đáng.
"Có chuyện thì ngươi cứ việc nói thẳng, chủ mưu sau lưng là ai?"
"Tố Tâm là nha hoàn cận thân của Kỷ biểu tiểu thư, nàng ta mỗi ngày đều không rời Kỷ biểu tiểu thư một bước, ở chung thì giống nhau, nàng làm chuyện như vậy, làm sao Kỷ biểu tiểu thư có thể không biết được?"
Chu ma ma nghiêm nghị nói: "Thân phận nhị gia của chúng ta quý trọng, lại thường xuyên đi lại ở bên trong trạch, Kỷ biểu tiểu thư cũng đã lớn tuổi, chỉ sợ cũng sinh tâm tư không nên có."
"Nàng dám!" Quận chúa Nam Khang cắn răng nghiến lợi nói: "Tiểu đề tử này (chỉ người còn nhỏ tuổi) thế mà lại dám sinh ra tâm tư như thế, không trách mê hoặc được Bảo Linh xoay quanh nàng, sau đó Văn Cẩm cũng thay nàng nói chuyện, thật là suy nghĩ ác độc. Không được, ta muốn đi giáo huấn nàng thật tốt."
"Quận chúa không thể." Chu ma ma vội vàng ngăn cản quận chúa Nam Khang: " Bây giờ nàng là hồng nhân trước mặt Thái phu nhân, chúng ta vô duyên vô cớ cũng không thể đi tìm nàng gây phiền phức."
"Chuyện này tại sao có thể gọi là vô duyên vô cớ, nàng chủ mưu sai khiến nha hoàn quyến rũ nam nhân, thế mà Thái phu nhân lại không xử trí nàng, phủ Bình Dương Hầu còn có cái gì gọi là quy tắc nữa hay không?" Quận chúa Nam Khang tức giận không kềm được: "Ta còn muốn đến hỏi Thái phu nhân xem làm sao bà ta có thể quản được cái nhà này."
Tính khí của quận chúa Nam Khang nổi lên ngay cả chín trâu cũng kéo không được.
Chu ma ma lập tức quỳ gối trước mặt quận chúa Nam Khang, ôm bắp chân của bà cầu khẩn: "Không đi được quận chúa của ta. Chuyện này Thái phu nhân đã đưa ra kết luận, nói là Tố Tâm tự chủ trương, nói là Nhị gia chúng ta không kiềm chế được bản thân, người không i biết vì chuyện này, thế tử gia còn đánh nhị gia của chúng ta."
Quận chúa Nam Khang giận tím mặt, giọng nói the thé gần như muốn thổi tung nóc phòng: "Hầu Gia đâu? Chẳng lẽ Hầu Gia không quản, để người ngoài bắt nạt nhi tử của ta sao?"
"Chính Hầu Gia giao chuyện này cho thế tử gia xử lý, thế tử gia mới dám to gan đánh nhị gia của chúng ta như vậy." Chu ma ma nói xong cũng nghẹn ngào: "Nhị gia bị uất ức lớn như vậy mà có ai quan tâm đến ngài ấy một chút không? Vậy mà mấy ngày nay còn có nhiều phu nhân tới cửa, nói là coi trọng thế tử gia, muốn làm mai cho hắn."
"Nô tỳ còn nghe nói, Thái phu nhân muốn xem xét nhiều tiểu thư nhưng không có một người nào có gia thế bình thường, không chỉ có phủ hầu gia còn có thiên kim Phủ Quốc Công, ngay cả tôn thất quý nữ cũng có mấy người. Nếu như hôn sự này thành, chỉ sợ cả đời nhị gia của chúng ta đều bị áp chế không ngóc đầu lên được."
"Tốt, tốt, tốt lắm." Quận chúa Nam Khang giận đến tâm can cũng đau, giọng nói cũng hơi run rẩy: "Nhi tử của ta bị đánh không có người hỏi han, nhi tử của họ Lâm kia còn muốn vui mừng thú tức phụ, khá lắm Thái phu nhân, khá lắm thế tử gia, thật tốt cho một cái  phủ Bình Dương Hầu!"
"Quận chúa, ngài ngồi xuống trước đã, ngồi xuống trước đã." Chu ma ma không đợi quận chúa Nam Khang cho phép đã đứng lên, đỡ quận chúa Nam Khang, sau khi bà ngồi xuống, mới nói: "Ngày trước do chúng ta không có ở đây, bọn họ mới dám làm như vậy, bây giờ ngài đã trở lại, bọn họ làm sao đạt được mong ước nữa cơ chứ? Ngài không chỉ là quận chúa, mà còn là phu nhân Bình Dương Hầu, là kế mẫu của thế tử gia, chỉ cần tìm cho thế tử một hôn sự với gia đình tầm thường, tìm cho nhị gia chúng ta một quý nữ xứng đôi, nhà cao cửa rộng, chuyện này không phải bốn góc bốn cạnh đều hoàn hảo hay sao?"
"Nếu ta có khả năng, tên tiện chủng Trần Văn việt kia còn có thể sống đến bây giờ sao?" Bà căn hận bất bình nói: "Thái phu nhân, cái lão tú bà đó một lòng che chở cho Trần Văn Việt, hôn sự của hắn, ta căn bản không xen tay vào được."
"Chúng ta là không xen tay vào được, nhưng nếu thế tử gia có ý trung nhân, thích một cô nhi không phụ không mẫu, chúng ta cũng chỉ có thể tác thành cho hắn không phải sao?" Chu ma ma cười nói: "Coi như Thái phu nhân không đồng ý, nhưng nếu thế tử gia tự mình làm ra chuyện gì đó, Thái phu nhân cũng không oán chúng ta được."
Đôi mắt của Quận chúa Nam Khang sáng lên: "Ý của ngươi là?"
"Kỷ biểu tiểu thư là người tham lam hư vinh, kiến thức hạn hẹp, nếu dám quyến rũ nhị gia của chúng ta, không có đạo lý gì khi thấy đại gia lại không động lòng. Ta nghe nói đại gia vì Kỷ biểu tiểu thư mà ngay cả Vinh thiếu gia cũng đuổi ra ngoài rồi, có thể thấy được hắn đối với Kỷ tiểu thư cũng có mấy phần thật tâm thật ý. Hắn đánh nhị gia chúng ta, chưa chắc không phải vì tranh giành tình nhân đâu."
Chu ma ma nói: "Đã như vậy, chúng ta ngại gì thuận nước đẩy thuyền để Thế tử gia đạt được mong ước? Đến lúc đó mọi chuyện rùm beng lên, vứt đi chính là mặt mũi của thế tử gia."
Bà cúi đầu, lại gần Quận chúa Nam Khang, thì thầm to nhỏ một hồi.
"Tốt!" Quận chúa Nam Khang nặng nề vỗ bàn, mặt mày hớn hở nói: "Một đôi uyên ương số khổ như vậy, chúng ta cũng nên tác thành cho họ."
"Kỷ biểu tiểu thư xúi giục, ly gián đại tiểu thư và quận chúa, quận chúa đại nhân đại lượng không tính toán với nàng." Chu ma ma niệm a di đà Phật nói: "Khó trách Phật tổ đã gửi hồn quận chúa đến sống trong hoàng gia, còn hạ sinh được một đôi nam nữ song toàn, vinh hoa phú quý hưởng không hết, có thể thấy câu nói người tốt sẽ nhận được báo đáp tốt, quả thật chưa bao giờ sai."
Kỷ Thanh Y nghĩ rằng quận chúa Nam Khang nhất định sẽ gây phiền toái cho mình, vì vậy cực kỳ khiêm tốn.
Lúc trước có mấy bộ y phục may giống Trần Bảo Linh, nàng cũng không dám mặc, tránh lúc đụng phải quận chúa Nam Khang, nàng sẽ trở thành cái đích để bắn tên.
Trần Bảo Linh sợ quận chúa Nam Khang làm khó Kỷ Thanh Y, nói rất nhiều lời tốt trước mặt quận chúa Nam Khang, có làm  nũng, có uy hiếp, mọi  thủ đoạn đều đưa ra hết.[QR2][diendanlequydon]
Trong lòng quận chúa Nam Khang không vui nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, một mặt từ ái đồng ý với Trần Bảo Linh, một mặt muốn Chu ma ma đẩy nhanh tiến độ.
Một thời gian sau, quả thật gió êm sóng lặng.
Kỷ Thanh Y cũng nghĩ là do công lao  của Trần Bảo Linh, hai tiểu tỷ muội đã khôi phục giống như trước đây, cả ngày lẫn đêm đều dính chung một chỗ.
Sáng hôm nay, lúc đến chỗ học cắm hoa, Trần Bảo Linh tiến đến, kéo tay Kỷ Thanh Y, kiểm tra cổ tay của nàng từ trên xuống dưới: "Ah? Vòng tay đại ca đưa đến tối hôm qua đâu? Tại sao muội không đeo?"
Tình cảm của tỷ muội các nàng rất tốt, Trần Văn Việt lại là người thương yêu muội muội, trong khoảng thời gian gần đây đã tặng không ít đồ cho các nàng. Mỗi một lần tặng đồ, đều là hai người hai phần khác nhau, ba bốn lần Lê Nguyệt Trừng mới có thể nhận một lần.
Kỷ Thanh Y thấy trên cổ tay Trần Bảo Linh đeo một đôi vòng bạc vặn xoắn vô cùng tinh xảo, biết đây là Trần Văn Việt đưa nàng, cho nên nàng mới hỏi câu đó.
"Có lẽ làViệt biểu ca cố ý tặng cho tỷ." Kỷ Thanh Y cười nói: "Vòng tay này có hình dạng mới mẻ độc đáo, rất xứng vơi người hoạt bát như tỷ."
Nàng vừa dứt lời, Lê Nguyệt Trừng cũng vừa đi tới, nàng ta cười nói: "Là Việt biểu ca đưa sao? Sáng hôm nay ta cũng nhận được mộ cái giống vậy." Nàng nói xong cúi đầu sờ vòng bạc hoa văn cửu loan trong tay mình, sau đó biết rõ mà còn hỏi: "Thế nào, lần này Thanh Y không được tặng sao?"
"Ai cần ngươi lo!" Trần Bảo Linh không nhìn nổi bộ dạng tiểu nhân đắc chí của nàng ta, kéo tay Kỷ Thanh Y đi sang bên cạnh: "Lần này đại ca làm cái quỷ gì vậy? Chắc không phải là đưa vòng tay sai người rồi chứ?"
Nàng nói xong thì tháo vòng tay trên cổ tay mình ra, đeo lên cổ tay Kỷ Thanh Y.
Đây là sợ nàng tức giận sao?
Kỷ Thanh Y dở khóc dở cười: "Bảo Linh, tỷ đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ trong mắt tỷ, ta là người thiển cận như vậy sao? Đừng nói là Việt biểu ca tuyệt đối sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, chính là thật sự không muốn tặng ta, cũng không sao hết. Chẳng lẽ tỷ đã quên, lúc này quận chúa vẫn đang ở đây sao? Nếu người thấy ta đeo vòng tay giống tỷ, sợ là sẽ mất hứng."
"Đại ca cũng quá hẹp hòi rồi, cũng chỉ là một bộ vòng bạc mà thôi, cho dù là bằng vàng hay khảm đá quý nương ta cũng sẽ không nói gì."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng hiểu Kỷ Thanh Y nói không sai nên cũng không rối rắm nữa, hai người vào phòng nghe Khúc tiên sinh giảng bài.
Tan học trở về viện, Tuệ Tâm vừa thay nàng cởi áo ra, vừa nói: "Thế tử gia phái người đưa một hộp quà tới đây, nói là vòng tay đang thịnh hành bên ngoài, không đáng giá bao nhiêu tiền, để tiểu thư đeo chơi."
Kỷ Thanh Y nhận cái hộp mở ra xem, quả nhiên là trông thấy bên trong có một đôi vòng bạc hình tròn, bên trên vòng tay còn khảm một viên ngọc nhỏ xanh biếc, thật là đáng yêu.
Tuệ Tâm cười nói: "Thật là xinh đẹp, để nô tỳ đeo cho tiểu thư."
Kỷ Thanh Y cũng rất yêu thích, tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Tuệ Tâm cầm vòng bạc ở trong tay, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Suy cho cùng Kỷ Thanh Y đã trải qua nhiều chuyện, thấy sắc mặt Tuệ Tâm không đúng lắm thì mỉm cười đeo vòng ngọc vào tay, lớn tiếng nói: "Vòng tay này cực kỳ xinh đẹp, Thải tâm Tuệ tâm, các ngươi vào giúp ta chọn xem, mặc bộ y phục nào thì hợp."
Nàng kéo hai người đi vào nội thất,  nhỏ giọng hỏi: "Tuệ Tâm, có phải vòng tay có vấn đề gì hay không?"
Tuệ Tâm không ngờ nàng lại nhạy bén như thế, vội nói: "Vòng tay này rỗng ruột, một trong số đó có chứa đồ bên trong."
Kỷ Thanh Y cầm lên xem xét nhưng lại không phát giác ra cái gì, cầm vòng tay kiểm tra tới kiểm tra lui thì thấy một cái lỗ nhỏ bằng lỗ kim ẩn trong hoa văn, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là không nhìn ra.
Kỷ Thanh Y và Tuệ tâm liếc nhau một cái, trong lòng hai người đều biết rõ.
Tuệ Tâm lấy một cây châm, chạm vào trong lỗ nhỏ đó, chỉ nghe "Cạch" một tiếng, vòng tay mở ra, xuất hiện một chứng cứ sống.
Thải Tâm trợn to hai mắt, không dám tin, trên vòng tay nho nhỏ này, lại có thể ẩn giấu cơ quan! Lúc nãy nàng còn nghĩ rằng tiểu thư thật sự muốn nàng đi vào chọn y phục đấy. Tuệ Tâm thật là lợi hại!
Tuệ Tâm cẩn thận từng li từng tí rút từ bên trong ra một tờ giấy nhỏ hẹp cỡ ngón tay, trên đó viết “trăng treo cành liễu, hẹn người sau hoàng hôn”.
Chữ rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra, là nét chữ của Trần Văn Việt.
Sắc mặt của Tuệ tâm trở nên cổ quái: "Tiểu thư, thế tử gia có ý gì?"
Tiểu thư cự tuyệt điện hạ, chẳng lẽ là vì thế tử Bình Dương Hầu? Nếu điện hạ biết được…
Đột nhiên Tuệ Tâm cảm thấy lạnh cả người.
Kỷ Thanh Y lại cười nhạt: "Việt biểu ca không biết làm loại chuyện như vậy đâu, nhất định là có người bắt chước bút tích của Việt biểu ca, mưu đồ bất chính."
Sự thấp thỏm trong lòng Tuệ Tâm biến mất: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Đi tìm thế tử gia hỏi cho rõ sao?"
"Không được!" Kỷ Thanh Y không cần suy nghĩ đã cự tuyệt nói: "Như vậy nhất định sẽ bứt dây động rừng."
Ngoài cửa truyền đến tiểu nha hoàn nhị đẳng hỏi: "Tiểu thư, hôm nay cơm trưa người muốn ăn một mình hay mời thiếu gia đến cùng ăn ạ?"
Kỷ Thanh Y cười, tại sao nàng lại quên mất Thanh Thái chứ?
Nếu người đã bày ra âm mưu thâm độc này, nhất định người đó sẽ phái người giám thị nàng, mặc kệ là nàng đi gặp Việt biểu ca hay là phái người đi gặp việt biểu ca, cũng sẽ bị tai mắt của người đó biết được. Mà Thanh Thái chính là sự che giấu tốt nhất.[QR2][diendanlequydon]
Tuệ Tâm hiểu, không đợi nàng phân phó đã đi ra ngoài nói: "Nô tỳ sẽ đi đón thiếu gia tới đây, nói với phòng bếp, hôm nay chuẩn bị giống như trước đây, thiếu gia sẽ đến trong viện của chúng ta, ăn cơm cùng tiểu thư."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.