Chân Bảo Lộ tuy trong lòng cảm thấy chua chát, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ có thể tự an ủi bản thân sẽ tìm được người tốt hơn. Thành thành thật thật, có thể bảo vệ được nàng, đối xử với nàng như châu như bảo. Đúng vậy, nếu bộ dạng có thể đẹp mắt một chút thì tốt hơn. Nghĩ tới đây, Chân Bảo Lộ liền cong môi cười cười, rồi sau đó ngửa đầu nhìn cây hoa hải đường trước mặt mình. Hoa hải đường hồng như son, nở ra thật xinh đẹp. Chân Bảo Lộ quan sát tới lui, liếc thấy đầu cành cây kia nở xinh đẹp nhất. Nàng duỗi cánh tay, muốn hái xuống. Không biết làm thế nào thân thể nhỏ bé tám tuổi này, cách đầu cành còn có một khoảng cách rất lớn. Với không tới.
Chân Bảo Lộ nhíu mày ảo não, nhưng theo như tính tình, càng hái không đến, càng muốn chiếm được. Đang lúc Chân Bảo Lộ nhón chân nhảy lên nhảy lên, sau lưng đột nhiên vươn tới một cánh tay, thoáng nâng lên, dễ dàng thay nàng đem đầu cành cây có hoa hải đường đẹp nhất hái xuống, đưa tới nàng trước mặt.
"... Nè."
Chân Bảo Lộ sững sờ nhìn hoa hải đường trước mắt. Hoa hải đường kiều diễm, cùng những ngón tay thon dài cân xứng khá là đẹp mắt. Chân Bảo Lộ xoay người lại, thấy trước mặt là một thiếu niên cao to, liền nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn thật lâu. Chân Bảo Lộ lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt tối đen như mực của vị thiếu niên cũng đang nhìn mình chằm chằm, lập tức cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Chân Bảo Lộ lui hai bước về phía sau, hít sâu một hơi, mới nói: "Ta... Ta không cần." Vị thiếu niên thoáng nhíu mày...
Lần đầu gặp gỡ, cũng không ngỡ sẽ thành duyên nợ trăm năm...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.