Chương trước
Chương sau
Tuy là lời nói thật, nhưng suy cho cùng Chân Bảo Chương là cô nương chưa xuất giá, nói đến loại chuyện này, dù sao vẫn xấu hổ. Hai má nàng nóng rực đỏ bừng, nghĩ tới nam tử tuấn mỹ cao lớn mới vừa rồi, môi cong cong. Chỉ là, nàng cũng có nghe thấy, Tiết Đại công tử đối với hai biểu muội của đại phòng vô cùng tốt.
Chân Bảo Quỳnh đã đính hôn sự, sang năm sẽ xuất giá, như thế... đó là Chân Bảo Lộ.
Nhớ lại lúc nãy Chân Bảo Lộ và Tiết Đại công tử đứng cùng nơi, Chân Bảo Chương thu lại ý cười, trong lòng cực kỳ buồn bực. Lại là Chân Bảo Lộ!
Trình thị hỏi: "Làm sao vậy hả?"
Chân Bảo Chương biết tuổi mình không còn nhỏ, việc hôn sự không thể kéo dài nữa. Lúc trước nàng rất được lão thái thái sủng ái, con đường làm quan của phụ thân trôi chảy, sau khi nàng vào trường nữ học sẽ bàn đến việc hôn sự, tất nhiên không lo gả không đến người trong sạch. Nhưng nháy mắt, nàng sắp tốt nghiệp trường nữ học, mà việc hôn sự vẫn không có tin tức. Lúc này thật vất vả mới nhìn trúng một người, nhưng trong lòng lại chấm Chân Bảo Lộ, tâm cao khí ngạo như Chân Tam cô nương làm sao không bực bội!
Chân Bảo Chương không gạt Trình thị, nắm chặt khăn trong tay nho nhỏ nói thầm: "Thật ra...hắn đối tốt với Lục muội như vậy." Còn chưa có gì đâu, mà giọng điệu đã chua chát rồi.
Đúng nha, nếu tuổi nhỏ hơn, cảm tình giữa biểu huynh muội có nhiều hơn thì cũng không có ai nói gì, nhưng hiện nay Chân Bảo Lộ cũng sắp đến tuổi làm mai. Tiết Đại công tử đối đãi Chân Bảo Lộ tốt như vậy, nếu nói chỉ là cảm tình giữa biểu huynh muội, tuyệt đối sẽ không có người tin.
Trình thị cười cười, chỉ cảm thấy khuê nữ của mình thường ngày rất thông minh, gặp loại chuyện này, đầu óc trái lại trở nên không sáng suốt mấy.
Bà nói: "Thì làm sao? Cho dù hai người bọn họ thật sự có ý, hiện nay không phải còn chưa đính thân sao? Đại bá của con đem khuê nữ trở thành tròng mắt yêu thương, những người tới cửa cầu thân, toàn bộ đều cự tuyệt, giống như trên đời này không ai xứng đôi với khuê nữ bảo bối của ông ta vậy. Chương..." Trình thị kéo Chân Bảo Chương đến chỗ tối, tỉ mỉ đánh giá mặt mày của nàng, cảm thấy con gái mình xinh đẹp như vậy, so với Chân Bảo Lộ ngây ngô kia càng có vẻ kiều mỵ của một cô nương. Trình thị hỏi, "...Con nói cho nương nghe, con có thích Tiết công tử hay không?"
Chân Bảo Chương do dự một lúc, đỏ mặt gật gật đầu. Nam tử cao lớn tuấn mỹ như vậy, nàng làm sao có thể không thích chứ?
Trình thị giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Chân Bảo Chương, trấn an nói: "Vậy là được rồi, con yên tâm, nương sẽ nghĩ biện pháp cho con."
Xưa nay Chân Bảo Chương luôn tin tưởng Trình thị, mấy năm nay, nương và phụ thân ân ái, nàng là con gái đều nhìn thấy rõ, biết về việc của nam nhân, đích xác nương của nàng có biện pháp của mình.
Ngay sau đó biểu tình của Chân Bảo Chương hòa hoãn hơn, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sắc hồng còn chưa tan đi, vẻ xấu hổ cực kỳ động lòng người.
.
Chân Bảo Lộ đi vào, thấy Thượng nhi ngồi trên ghế gỗ con đọc sách. Khuôn mặt của tiểu tử kia trắng noản mượt mà, nhíu mi như một ông cụ non, bộ dáng hết sức chăm chú.
Đến khi nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, mới từ nhảy từ trên ghế xuống, nói: "Tiết biểu ca, Nhị tỷ."
Nghe xem, nào có gọi biểu ca trước rồi mới gọi Nhị tỷ? Chân Bảo Lộ mày cau lại, nhưng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Thượng nhi thích Tiết Nhượng như vậy.
Bất quá -----
Nghĩ đến mới vừa rồi ánh mắt của Chân Bảo Chương nhìn Tiết Nhượng, Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, xem xét hắn. Nhất thời Chân Bảo Lộ cảm khái: Cũng khó trách tâm cao khí ngạo như Chân Bảo Chương, nhìn Đại Biểu Ca nhìn đến không dời mắt nổi.
Trong lòng Chân Bảo Lộ nói thầm: Bộ dạng tốt như vậy, cũng không biết lớn lên thế nào.
Có điều Chân Bảo Lộ cũng biết rõ, Đại Biểu Ca sắp hai mươi rồi, sớm muộn cũng phải thành thân, cho dù hôm nay không có Chân Bảo Chương, ngay mai không biết còn ai vào đây chứ. Nói một cách công bằng, dung mạo của Chân Bảo Chương rất tốt, lại học giỏi, đích xác không tệ, chẳng thế thì đời trước cũng sẽ không trở thành Tĩnh Vương phi được người người hâm mộ. Nếu là... Nếu là Đại Biểu Ca biết Chân Bảo Chương coi trọng hắn, chỉ sợ cũng rất vui mừng?
Có thể tưởng tượng nếu ngày sau Tiết Nhượng thật sự cưới Chân Bảo Chương, trong lòng nàng kia nhất định có chết cũng đáp lại. Mặc dù hắn không phải là ca ca ruột của nàng, nhưng tình cảm mấy năm qua, không khác gì như ca ca ruột thịt, người đáng ghét như vậy, nếu thành tẩu tẩu của nàng...
Chân Bảo Lộ phùng phùng miệng, đưa tay ra nói với Tiết Nhượng: "Đưa cho ta."
Chỉ sách Tiết Nhượng đang cầm trong tay.
Tiết Nhượng nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất có chút không vui, liền đưa cho nàng.
Chân Bảo Lộ nhàn nhạt tiếp nhận, lại nhìn Thượng nhi phía sau nói: "Chọn xong chưa? Chúng ta đi thôi."
Thượng nhi nhìn thoáng qua Tiết Nhượng.
Chân Bảo Lộ lập tức chú ý tới sự mờ ám của Thượng nhi, lúc này liền buồn bực nói: "Nếu đệ thích ở cùng một chỗ với Đại Biểu Ca, thì về nhà với hắn là được."
Thượng nhi cau mày lại.
Tiết Nhượng nào dám chọc giận nàng, lập tức ôn hòa nói với tiểu gia hỏa này: "Nghe lời của Nhị tỷ đệ, nhanh đi đi."
Hai tay nhỏ của Thượng nhi ôm sách trong lòng, nhàn nhạt mím môi, ngoan ngoãn trở về cùng Chân Bảo Lộ.
Lúc này Chân Bảo Lộ mới cảm thấy mình có hơi quá, nhưng nàng không xem Tiết Nhượng và Thượng nhi là người ngoài, cho nên... Tiểu cô nương cắn cắn môi, lông mi run rẩy, lúc này mới quay sang Tiết Nhượng cao lớn bên cạnh, nói: "Đại Biểu Ca, ta và Thượng nhi đi trước."
Tiết Nhượng cũng không tiện không để bọn họ đi, vì thế mỉm cười nói: "Ừm, đi thôi."
Chân Bảo Lộ "Ừ" một tiếng, dẫn Thượng nhi ra ngoài. Lúc này nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện Nhị thẩm Trình thị và Chân Bảo Chương đã đi rồi. Không biết tại sao, Chân Bảo Lộ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trả tiền sách xong liền đi sang Linh Lung quán cách vách, Từ thị đang chọn lựa trang sức.
Bên cạnh Từ thị còn có một phụ nhân mặc bối tử màu đỏ tươi thêu kim giao lĩnh, phụ nhân kia chải bảo kế, dáng người cao hơn Từ thị một chút, nhìn thấy Chân Bảo Lộ và Thượng nhi, mới hướng về phía Từ thị cười hỏi: "Đây chính là Lộ nhi và Thượng nhi?"
Từ thị gật đầu, kêu Chân Bảo Lộ và Thượng nhi tiến vào.
Chân Bảo Lộ nhìn phụ nhân trước mặt, trái lại có chút giật mình, rồi sau đó mới nhu thuận hành lễ nói: "Tiểu Lộ gặp qua phu nhân."
Vị phụ nhân này họ Lư, từng là chị em tâm giao tốt nhất ngày xưa của Từ thị, phu quân của Lư thị là Lại bộ lang trung Giang Viễn Sơn. Mà Lư Thái Phó là ân sư của Tuyên Hòa đế, chính là phụ thân của Lư thị.
Chân Bảo Lộ nhận biết Lư thị, đời trước sau khi phụ mẫu gặp chuyện không may, Lư thị đã từng lén trợ giúp tỷ đệ bọn họ.
Lư thị nhã nhặn lịch sự đoan trang, dung mạo mặc dù không xuất chúng bằng Từ thị, lại có khí độ thanh nhã như phong lan trong u cốc. Nghĩ đến bà sinh ra trong thế gia dòng dõi Nho học. Thật ra ngày xưa Lư thị là tài nữ nổi danh khắp Hoàng Thành, lúc trước ở trường nữ học rất nổi bật, sợ là ngay cả Chân Bảo Quỳnh hôm nay đều không sánh kịp.
Lư thị cũng đang nhìn Chân Bảo Lộ, liếc mắt một cái lại cảm thấy tiểu cô nương như vậy quá đẹp, quá chói mắt.
Từ thị vốn đã là mỹ nhân hiếm thấy, đời này Lư thị cũng chưa thấy ai đẹp hơn Từ thị, nhưng hiện nay nhìn tiểu cô nương, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng, bởi vì tuổi còn nhỏ, hai má còn hơi phúng phính như trẻ sơ sinh, xinh đẹp như đứa nhỏ. Mặt mày không phấn son, nhưng lông mày đậm đen, da như tuyết và môi đỏ mọng. Đặc biệt có một đôi mắt to ướt át, linh khí bức người, mềm mại yêu kiều. Tiểu cô nương diện mạo đẹp như vậy, khiến người ta cảm thấy làm nàng cau mày cũng không nỡ.
Tính tình Từ thị thiên về nhu hòa, như vậy tiểu cô nương, mặc dù ngoan ngoãn khéo léo, nhưng chỉ liếc mắt bà đã có thể nhìn ra, nàng không giống với nương thân, đích thị là một người hoạt bát.
Lư thị nhìn rất thích, cười cười nói: "Nhớ ngày đó sau khi ta rời khỏi Hoàng thành, ngươi vừa mới đầy tháng, chỉ là một đứa bé nho nhỏ, chớp mắt lại lớn như vậy rồi..."
Chân Bảo Lộ cười cười ngại ngùng, có chút xấu hổ. Tuy nàng nhận biết Lư thị, nhưng nàng phải giả bộ như không biết, nhìn thoáng qua nương nhà mình.
Từ lúc Từ thị vào phủ Tề Quốc Công, mỗi ngày đều làm hết phận sự một con dâu, thê tử và nương tốt, ít khi đi ra ngoài họp gặp bằng hữu. Lúc này Lư thị không dễ dàng trở về Hoàng Thành, mười mấy năm không thấy, hiện giờ gặp được ở đây, khó tránh khỏi có chút kinh hỉ. Mặt mày Từ thị tràn đầy ý cười, nói với Chân Bảo Lộ cùng Thượng nhi: "Vị này là tỷ muội tốt nhất của nương, Giang phu nhân."
Lúc này ngay cả Thượng nhi ngày thường không lên tiếng, gặp Lư thị, cũng cung kính nói: "Thượng nhi gặp qua Giang phu nhân."
Lư thị khen Chân Bảo Lộ đẹp, nhìn thấy Thượng nhi béo tròn mũm mỉm, lại càng khen một hồi.
Bà xoa bóp mặt Thượng nhi, khen: "Bộ dáng đứa nhỏ này thật giống Tề Quốc công, nhìn thấy cũng là một đứa bé thông tuệ, tuổi nhỏ như thế, đã nhu thuận ổn trọng như vậy, quả nhiên là khó có được."
Từ thị cũng gật đầu, có vẻ vô cùng hãnh diện. Dù sao là người làm nương, nào có không thích nghe người khác khen ngợi con mình.
Trong lòng Chân Bảo Lộ rất có hảo cảm với Lư thị, bất quá nhìn Lư thị nhéo mặt Thượng nhi, liền lo lắng nhìn Thượng nhi ---- chỉ sợ tiểu gia hỏa này lại không hợp thời điểm cho Lư thị sắc mặt. May mà nàng xem đệ đệ này, hiện nay trái lại ngoan ngoãn khéo léo, Lư thị nhéo mặt hắn, cũng chỉ tỏ ra nhu thuận hiểu chuyện.
Như thế thật hiếm thấy. Trong lòng Chân Bảo Lộ khó hiểu, nhưng cũng không có suy nghĩ khác, dù sao đời này nàng có thể gặp lại Lư thị, là một chuyện cực kỳ vui mừng.
Lư thị có hai người con, lúc sau nghĩ tới điều gì, bà hỏi nha hoàn bên cạnh: "Mi Mi đâu rồi, nha đầu kia lại chạy đi nơi nào rồi hả?"
Mi Mi trong miệng Lư thị, đó là khuê nữ Giang Mi của bà. Giang Mi mới bốn tuổi, thường ngày nhu thuận hiểu chuyện. Từ nhỏ thể cốt Lư thị không tốt nên Giang Mi là khuê nữ duy nhất của bà, tự nhiên vô cùng cưng chiều.
Từ thị cũng cười: "Đúng vậy nha, mới vừa rồi vẫn cùng chơi với Vinh nhi mà."
Lúc nãy Vinh nhi cùng Từ thị đi vào chọn trang sức, vừa lúc gặp hai mẹ con Lư thị. Từ thị và Lư thị thật khó lắm mới gặp mặt, tự nhiên có nhiều chuyện nói không hết, mà Vinh nhi cùng Giang Mi đều là trẻ con, một đứa sáu tuổi một đứa bốn tuổi, vả lại thường ngày Vinh nhi hoạt bát thật thà phúc hậu, rất nhanh đã cùng Giang Mi nhu thuận chơi đùa cùng nhau. Thế là hai đứa trẻ tay nắm tay, ca ca muội muội, cực kì thân cận. Ngay cả Lư thị cũng nhịn không được trêu ghẹo, dứt khoát định thân từ bé đi thôi.
Lúc này, phía sau Linh Lung quán âm thanh nhao nhao ồn ào.
Ngay sau đó, một người phụ nhân mặc bối tử màu nâu hơi cũ hấp tấp vội vã đi tới, gương mặt trắng bệch, nói với Lư thị: "Phu nhân, bên lầu các đi lấy nước, tiểu thư còn ở bên trong."
Lời này nói ra, Lư thị đổi sắc mặt, nói: "Ngươi nói cái gì?"
Ma ma này họ Vương, đúng là người chăm sóc cho Giang Mi, mới vừa rồi cùng Giang Mi và Vinh nhi đi chơi, hai Tiểu Chủ Tử hoạt bát chạy nhảy, không để ý liền chạy trốn không thấy bóng người. Vương ma ma vội vả đi tìm, lúc này, trên gác xép lại cuồn cuộn khói đặc, bên trong lờ mờ có tiếng con nít.
Bên trong có hai đứa bé, một là thiên kim Giang phủ, một là công tử phủ Tề Quốc Công, ai xảy ra chuyện bọn họ cũng không gánh nổi.
Từ thị vừa nghe, vội hỏi: "Còn Vinh nhi đâu?"
Vương ma ma tự trách không thôi, nói: "Chân Ngũ công tử cũng ở bên trong."
Hai chân Từ thị mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất đi.
Mà Chân Bảo Lộ bên cạnh, vừa nghe Vinh nhi gặp chuyện không may, lập tức chạy tới hậu viện.
Thượng nhi còn nhỏ, thấy bộ dáng tỷ tỷ sốt ruột, cũng chạy theo.
Lúc này Từ thị mới nhận ra, vội vàng nói với nha hoàn bên cạnh: "Ngăn Tứ thiếu gia lại, đừng để hắn qua đó." Vinh nhi đã xảy ra chuyện rồi, đương nhiên bà không thể để Thượng nhi cũng gặp chuyện không may.
Chân Bảo Lộ vội vội vàng vàng đến hậu viện, thì thấy trên lầu các lửa cháy hừng hực, ngọn lửa chung quanh tán loạn, thiêu đốt đùng đùng, mặc dù đã có không ít người hầu cầm thùng nước dập lửa, nhưng lửa cháy càng lúc càng lớn.
Chân Bảo Lộ nghĩ tới Vinh nhi và tiểu cô nương Giang gia còn đang ở bên trong, nhất thời kềm nén không được, liền muốn đi lên.
"Tiểu Lộ"
Chân Bảo Lộ mới vừa nhấc chân, thì có người kéo tay nàng lại.
Nàng vội vàng quay đầu, thấy nam tử cao lớn tuấn tú bên cạnh, chính là Tiết Nhượng, hốc mắt mới ẩm ướt, nói: "Đại Biểu Ca buông ra, Vinh nhi ở bên trong."
Khuôn mặt tuấn tú của Tiết Nhượng hơi trầm xuống, tất nhiên không buông ra, mà là nắm tay kéo nàng đến nơi xa, nói: "Muội đợi ở chỗ này, không nên tới gần."
"Đại Biểu Ca." Chân Bảo Lộ lo lắng không thôi.
Tiết Nhượng cúi đầu thấy nàng khóc ánh mắt đỏ hồng, hơi hơi mím môi, rồi sau đó mới ôn hòa hơn nói: "Muội yên tâm, để ta đi."
Lông mi ươn ướt, Chân Bảo Lộ kinh ngạc nhìn hắn, không đợi nàng nói chuyện, đã thấy Tiết Nhượng chạy lên lầu các.
Lửa cháy rất lớn, hắn đi vào, nàng hoàn toàn không thấy được, trong mắt chỉ có khói đặc cuồn cuộn và lửa cháy hừng hực. Chân Bảo Lộ gắt gao nắm chặt tay. Nàng không muốn Vinh nhi gặp chuyện gì, nhưng nàng cũng không muốn hắn gặp chuyện.
Lúc Từ thị và Lư thị đi tới, nhìn thấy trên gác xép lửa cháy rất to, cũng sốt ruột muốn chạy lên, may mà có nha hoàn ma ma ngăn lại bọn họ. Người làm nương nhìn con mình gặp chuyện không may, còn có lý trí gì, đặc biệt là Lư thị dịu dàng, khuê nữ chính là mạng của bà.
Chân Bảo Lộ ở bên ngoài lo lắng đủ thứ, thấy lửa càng lúc càng lớn, mà bên trong không có chút động tĩnh, trong lòng sợ đến muốn chết.  Qua một hồi lâu, nhìn thấy Tiết Nhượng một tay ôm một đứa bé chạy ra, mới không nhịn được chạy tới.
Hai đứa bé đã được cứu.
Rốt cục Chân Bảo Lộ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc Vinh nhi và tiểu cô nương Giang gia Giang Mi được Tiết Nhượng ôm ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm khói đen, người cũng bị khói hun cho ngất đi. May mà đưa về phủ lập tức xin mời đại phu, hiện nay Vinh nhi lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bóng sạch sẽ, Từ thị cũng kiểm tra qua, trên người không có thương tổn gì, lại nghe đại phu nói không có gì đáng ngại, trong lòng thấp thỏm mới thả lỏng.
Hôm nay việc này náo động lớn như vậy, tự nhiên lão thái thái cũng bị kinh động.
Lão thái thái ôm cháu trai đau lòng hồi lâu, vừa nghe không có việc gì, vẫn không nhịn được răn dạy Từ thị: "Ngươi làm nương như thế nào? Dưới mí mắt của ngươi cũng để xảy ra chuyện?"
Từ thị cũng bị dọa kinh sợ, làm nương đau lòng cho con cái còn hơn so với người khác, huống chi Từ thị biết sau này mình khó mang thai được nữa, đời này chỉ có mấy đứa con này thôi. Từ thị đỏ mắt, nói với lão thái thái: "Là con dâu không phải, là con dâu không trông Vinh nhi cẩn thận..." Trước mặt lão thái thái, xưa nay Từ thị không biết cãi lại.
Lão thái thái bị tức không phải nhẹ, lập tức cảm thấy được Từ thị quá phiền, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mủm mĩm của Vinh nhi trên giường, thở dài: "May mà đứa nhỏ này phúc lớn mệnh lớn."
Lông mi Vinh nhi run rẩy, lúc sau chậm rãi mở mắt, nhìn lão thái thái trước mặt, đo đỏ đôi mắt yếu ớt nhu nhược hô một tiếng: "Lão tổ tông..." Rồi sau đó mắt to nhanh như chớp xoay xoay, nhìn coi chung quanh, nói với Chân Bảo Lộ đứng ở đầu giường, "Tỷ tỷ..." Giọng điệu cực kì ỷ lại.
Cặp mắt của Chân Bảo Lộ cũng đỏ bừng, thấy Vinh nhi gọi mình, vội nói: "Tỷ tỷ ở đây."
Vài năm nay lão thái thái càng vừa ý Chân Bảo Lộ cháu gái này, lại biết nàng đối với hai đệ đệ rất tốt, cũng biết đứa nhỏ này hiểu chuyện lại thông tuệ. Liền nói với Chân Bảo Lộ: "Ngồi lại đây một chút, ở với Vinh nhi đi."
Chân Bảo Lộ giơ tay xoa xoa mắt, ngồi xuống mép giường, khẽ cười nói với Vinh nhi: "Vinh nhi không sợ, đã không sao, hả?"
Vinh nhi gật đầu "Dạ" một tiếng, khuôn mặt nhỏ mủm mỉm không có vẻ sợ hãi, chỉ hỏi: "Giang muội đâu rồi? Nàng có sao không?"
Chân Bảo Lộ nói: "Đệ yên tâm, Giang muội cũng không có việc gì, Vinh nhi ngoan ngoãn nghỉ ngơi trước, mấy ngày nữa Nhị tỷ dẫn đệ đi tìm Giang muội cùng chơi, có được hay không?" Giang Mi cùng được cứu ra, giống với Vinh nhi, may mắn lông tóc không tổn hao gì.
Vinh nhi cực kỳ thích Giang muội kia, cảm thấy nàng rất thơm rất mềm, nói chuyện yếu ớt, giống con thỏ nhỏ. Bất quá xưa nay Vinh nhi nghe lời Chân Bảo Lộ, lập tức nhu thuận nói: ""Được..." Nghĩ nghĩ, lại nói, "Vậy Tiết biểu ca đâu?"
Tiết Nhượng?
Chân Bảo Lộ nhìn Vinh nhi, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, su khi Tiết Nhượng cứu Vinh nhi ra, lòng nàng chỉ lo cho Vinh nhi, căn bản không chú ý đến hắn, thật là...ngay một câu cám ơn đều không có.
Bất quá trước mặt đệ đệ, tự nhiên nàng không thể nói lời không có lương tâm này. Chỉ thay hắn dịch góc chăn, nhìn ra chỗ khác nói: "Đại Biểu Ca cũng không có việc gì." Lúc nói lời này, Chân Bảo Lộ có chút chột dạ ---- thật ra nàng không biết Tiết Nhượng có bị thương hay không.
Nhưng Vinh nhi tin tỷ tỷ, nhu thuận "Ồ" một tiếng, giống như vì tất cả mọi người không có việc gì cho nên yên tâm rồi.
Đợi đến khi Vinh nhi ngoan ngoãn ngủ vào, Chân Bảo Lộ mới chậm chậm đi ra. Chân Như Tùng thấy bộ dáng khuê nữ cau mày, liền nói: "Hôm nay con cũng mệt mỏi, sớm về phòng nghỉ ngơi đi."
Chân Bảo Lộ lắc lắc đầu, nghĩ tới cảnh tượng lúc Tiết Nhượng đi vào cứu người, mới nói với Chân Như Tùng: "Phụ thân..." Nàng có chút áy náy, lẩm bẩm nói, "Con không biết Đại Biểu Ca có bị thương hay không, sáng mai con muốn đi xem hắn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.