Đến buổi tối ngày thứ ba, cả nhà dùng bữa, lão phu nhân nói: “Không còn sớm, hai vợ chồng các ngươi cũng đều trở về đi.” Lão phu nhân biết rõ sáng mai tôn nhi phải xuất chinh, hai vợ chồng mới vừa thành thân, lão phu nhân cũng lý giải, tự nhiên cho bọn họ nhiều thời gian chung đụng một chút. Nghe lão phu nhân nói, Tiết Nhượng tự nhiên dẫn Chân Bảo Lộ hồi Tứ Hòa Cư. Mà lúc này, Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn trăng sáng tỏ, có hơi phiền muộn.
Một đường không nói gì, Tiết Nhượng cứ như vậy nắm tay nàng, chậm chạp đi tới. Trong sân trồng cây hoa quế, hiện thời là thời kỳ hoa quế nở rộ, một đường phiêu hương, thấm vào ruột gan.
Hắn nói: “ Khoảng thời gian này ta không ở đây, nàng mang hài tử, mọi chuyện cần cẩn thận. Nếu có người mời mọc nàng, có thể không đi tận lực không đi, ăn đồ, uống nước trà, cũng đều muốn coi chừng. Ta sẽ an bài cho nàng hai nha hoàn biết công phu, nếu muốn ra cửa, các nàng sẽ che chở nàng.” Suy nghĩ một chút, lại nói, “ Sự vụ trong phủ, nàng không cần quá để tâm, hiện thời nàng mang hài tử, không thể quá vất vả.”
Chân Bảo Lộ vẫn cảm thấy Tiết Nhượng ít nói kiệm lời, lúc này thấy hắn dong dong dài dài, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Nàng vốn đang rầu rĩ, cũng chầm chậm thoải mái hơn. Tay nàng cứ bị hắn dắt như vậy, có loại cảm giác vợ chồng già.
Nàng nghiêng đầu, tức giận nói: “Ta biết rõ. Ta lại không phải tiểu hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-lam-hoang-hau/1511840/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.