Tuyên Hoà đế băng hà, Tiết Nhượng nghe tin cũng phải tiến cung.
Chân Bảo Lộ mang hài tử, vốn luôn có chút bất an, hiện thời phát sinh chuyện lớn như vậy, cũng cảm thấy căng thẳng theo. Trước khi đi, Tiết Nhượng tự mình mặc tốt, đến bên giường sờ sờ mặt nàng, nói: “Nàng ngủ tiếp một lát, đêm nay ta về trễ.” Giọng hắn không có gì khác biệt, vẻ mặt cũng là ôn ôn hòa hòa.
Chân Bảo Lộ nhìn qua hắn. Hai người bọn họ thành thân không lâu, lại phảng phất như thật lâu, vợ chồng già vậy, khó mà chia tách. Nàng rũ xuống mi mắt, nói: “Vậy huynh hôn ta. Hôn xong lại đi.”
Hắn biết rõ nàng bất an, cúi người hôn mắt nàng một chút, cánh môi chậm rãi đi xuống, che ở trên môi nàng. Hắn lại cọ vài cái, giọng nói trầm trầm: “Yên tâm.”
“Ân.” Chân Bảo Lộ đột nhiên liền an tâm. Nàng xem thấy hắn đứng dậy, cất bước ra ngoài, thân hình cao lớn, khiến người sinh ra một cỗ cảm giác an toàn phi thường thiết thực. Nàng nhìn hắn ra ngoài, bản thân lại là vô luận như thế nào đều ngủ không được. Chỉ là nàng mang hài tử, thai nhi lại không yên, chỉ có thể nghỉ ngơi thật tốt, không thể chạy loạn.
Chân Bảo Lộ nhắm mắt lại suy nghĩ một chút. Mặc dù nàng có ký ức đời trước, nhưng đời này chênh lệch quá nhiều với đời trước. Đời trước nàng không biết Tiết Nhượng, đời này lại gả cho hắn, hiện thời còn mang cả hài tử. Mà Tuyên Hoà đế, đời trước ít nhất lúc nàng mười bảy tuổi, còn là sống rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-lam-hoang-hau/1511834/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.