Tất nhiên Chân Bảo Lộ không yên tâm việc của tỷ tỷ, nhưng thấy tỷ tỷ không bị tổn hại chỗ nào, nàng không tiện hỏi nhiều. Buổi tối Chân Bảo Quỳnh ở lại U U Hiên của muội muội một hồi, vừa lúc Từ thị sang đây xem con gái. Ba mẹ con ngồi tán gẫu cùng nhau cả buổi. Đến khi sắc trời không còn sớm, Từ thị mới nói: "Quỳnh nhi cũng về nghỉ sớm đi, sáng mai còn phải đến trường đấy." Chân Bảo Quỳnh gật đầu, đứng dậy chuẩn bị trở về. Từ thị chú ý đến gò má trắng nõn của trưởng nữ, ánh mắt đột nhiên rơi vào phần gáy của nàng, tựa như nhìn thấy cái gì, ánh mắt lập tức giật mình, gọi: "Quỳnh nhi." Bà gọi trưởng nữ lại, đưa tay vén tóc phủ hai bên của trưởng nữ lên, tóc phía bên phải được vén lên, thì thấy có một vết màu đỏ trên cần cổ trắng nõn của tiểu cô nương. Từ thị trầm mặt hỏi: "Đây làlàmsao?" Chân Bảo Quỳnh cũng hoảng sợ, dơ tay sờ vào cổ, sắc mặt chợt tái mét, không biết nên nói cái gì. Chân Bảo Lộ nhìn vào mắt của mẫu thân nhà mình, biết trong lòng mẫu thân đang nghĩ như thế nào, liền nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay. Sắc mặt Từ thị ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt hoảng loạn luống cuống của trưởng nữ, lại càng lo lắng. Bà hỏi: "Con nói cho nương nghe, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Chân Bảo Quỳnh cắn cắn môi. Từ trước đến nay nàng không biết nói dối, liền nói ra đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra hôm nay. Từ thị nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương thị thật đúng là mợ tốt!" Vương thị thông minh lanh lợi, tính tình mạnh mẽ, tuy hai phủ có qua lại, nhưng từ trước đến nay với Từ thị đều là bằng mặt không bằng lòng. Vì trưởng nữ, Từ thị cùng phủ An Quốc Công cũng tới lui thân cận, nên hiểu rõ người trong phủ An Quốc Công. Nếu thật muốn tính kế con gái của bà, thì chỉ có mỗi Vương thị. Từ thị nói, "Con nói Tống nhị công tử ấy, hắn..., có thể nào hắn đối với con..." Chân Bảo Quỳnh tuổi còn nhỏ, nào biết đến việc này, vừa nghe thấy lời nói của Từ thị, sửng sốt một lúc lâu, mới phản ứng được, chính là phương diện kia. Nàng chỉ lo mẫu thân nhà mình hiểu lầm con người Tống Chấp, vội vàng lắc đầu nói: "Nương, Tống nhị công tử không phải loại người như vậy, hắn một lòng che chở con gái, nếu không có hắn tùy cơ ứng biến, hôm nay con gái cùng hắn đơn độc gặp nhau, bị ngoại tổ mẫu và bọn hạ nhân nhìn thấy, sợ là dù thế nào cũng không giải thích rõ được." Cho dù lão thái thái tin nàng, nhưng không biết được bọn hạ nhân nghĩ ra sao. Một khi loại chuyện này truyền đi, thì thanh danh của nàng trước đó có tốt cỡ nào, cũng bị phá hủy trong chốc lát. Chân Bảo Lộ cũng đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra hôm nay, thấy tỷ tỷ bảo vệ Tống Chấp, liền biết đúng là tỷ tỷ có chút để ý đến Tống Chấp. Suy cho cùng Tống Chấp sẽ là tỷ phu tương lai của nàng, Chân Bảo Lộ cũng nói: "Nương, Tiểu Lộ gặp qua Tống nhị công tử vài lần, hắn là người tốt, còn là bạn tốt của Đại Biểu Ca." Từ thị đang tức giận, nghe con gái nói như vậy, nghiêm nghị nói: "Con nít con nôi, biết cái gì là người tốt cái gì là người xấu? Hôm nay tỷ tỷ ngươi xảy ra loại chuyện này, sao ngươi không nói cho nương biết?" Chân Bảo Lộ mấp máy môi, trong lòng thấy tủi thân, đang muốn nói thì Chân Bảo Quỳnh vội nói: "Nương, chuyện hôm nay, là con gái không muốnlàmcho nương lo lắng, hơn nữa cũng không có phát sinh ra chuyện gì, cho nên mới không để Tiểu Lộ nói với nương." Xảy ra chuyện như vậy, Chân Bảo Quỳnh cũng sợ hãi, viền mắt của nàng đỏ lên, nói, "Nếu không phải Tiểu Lộ mang theo Đại Biểu Ca đi tìm con, lúc ấy con cũng không biết trở về như thế nào." Từ thị mở to hai mắt: "Đại Biểu Ca của con cũng biết?" Chân Bảo Quỳnh lắc đầu: "Không có, Đại Biểu Ca không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ mang theo Tiểu Lộ tìm con gái mà thôi." Nàng sờ lên vết đỏ trên cổ, nhỏ giọng nói, "Cái này chắc là lúc trốn ở trong bụi cây, không cẩn thận bị vạch vào, khi đó trong lòng con gái rất sợ, căn bản là không để ý nhiều như vậy." Ra là vậy, cuối cùng Từ thị cũng yên tâm hơn. Từ thị kêu Chân Bảo Quỳnh đem sự việc từ đầu chí cuối nói lại một lần nữa cho bà nghe, sau đó mới nói với trưởng nữ: "Được rồi, chuyện này trong lòng nương có tính toán, con nhanh về nghỉ ngơi đi." Chân Bảo Quỳnh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Trong lòng con gái vẫn còn hơi sợ, hôm nay muốn ngủ cùng với Tiểu Lộ." Một năm qua, tình cảm của hai tỷ muội rất tốt, thường xuyên ngủ cùng nhau. Từ thị nghe xong cũng không nói gì, chỉ dặn dò hai người vài câu, liền trở về Nghi An Cư. Từ thị đi rồi, Chân Bảo Quỳnh mới đưa tay sờ sờ mặt của muội muội, nói: "Tiểu Lộ, đừng giận, hả?" Tỷ tỷ rất hiểu rõ nàng. Chân Bảo Lộ lắc đầu, rũ mi lầm bầm: "Ta không để ở trong lòng." Lại nghĩ tới cái gì, cong cong môi, nói với tỷ tỷ, "Tỷ tỷ thích Tống nhị công tử sao?" Chân Bảo Quỳnh giật mình, nhìn vào đôi mắt to trong veo của muội muội nhà mình, vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng. Chuyện hôm nay, sở dĩ nàng không nói với muội muội, bất quá là cảm thấy muội muội còn nhỏ, nhưng bây giờ bộ dáng già đời này, thật ra khiến Chân Bảo Quỳnh có hơi mắc cỡ. Lỗ tai nàng hơi ửng hồng, nói lầm bầm: "Không còn sớm nữa, mau mau ngủ đi." Chân Bảo Lộ thấy bộ dạng tỷ tỷ xấu hổ, liền biết trong lòng tỷ tỷ nghĩ như thế nào. Cũng không biết kiếp trước tỷ tỷ và Tống Chấp có phải là ... kết duyên như vậy hay không, mặc kệ là ra sao, duyên phận của hai người, cho dù thế nào cũng không ngăn được. Chân Bảo Lộ cười hì hì,làmhại Chân Bảo Quỳnh có chút xấu hổ, cũng không thèm chú ý đến hình tượng đoan trang lịch sự thường ngày nữa, tiến lên khe khẽ đánh vài cái vào mông của muội muội. "Ui ui, đau, tỷ tỷ đánh người, muội muốn nói cho tỷ phu nghe." Chân Bảo Lộ ôm mông nhỏ mềm mại của mình. Cười chúm chím khẽ nói. . Từ thị nổi giận đùng đùng trở về Nghi An Cư, thấy Chân Như Tùng mặc một thân y phục ở nhà đang ngồi trên giường đọc sách. Lúc này Từ thị liền đỏ mắt, vội vội vàng vàng đi tới nói: "Phu quân, người phảilàmchủ cho Quỳnh nhi của chúng ta." Nghĩ đến chuyện hôm nay, Từ thị cực hận Vương thị. Chân Như Tùng nghĩ,thêtử là đi qua xem hai đứa con gái, vậy mà trở lại đã có dáng vẻ ấy, vội đặt quyển sách trên tay xuống, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Từ thị đem sự việc từ đầu chí cuối nói ra tất cả, sau cùng mới nói: "May mà Tống nhị công tử là chính nhân quân tử, nếu không thanh danh của Quỳnh nhi chẳng phải bị hủy rồi sao?" Xưa nay Chân Như Tùng xem con của mình như bảo bối, trưởng nữ nhu thuận hiểu chuyện, khiến ông vui mừng nhất, giờ ở phủ An Quốc Công lại xảy ra loại chuyện này, ông cũng nhịn không được. Nhưng phủ An Quốc Công không giống những phủ khác, là nhà mẹ đẻ củathêtử nguyên phối, sau khithêtử qua đời, ông vì trọng mặt mũi củathêtử, nên có vài phần khách khí nhún nhường đối với phủ An Quốc Công. Chân Như Tùng nói: "Chuyện này, nếu thật là do Vương thị, talàmphụ thân, tự nhiên sẽ vì Quỳnh nhi lấy lại công đạo, nhưng lúc này chúng ta không có chứng cớ." Đúng vậy. Từ thị biết rõ chuyện này chắc chắn là do Vương thị gây nên. Bà nghĩ nghĩ, hiểu được trong phủ An Quốc Công, Tiết lão thái thái yêu thương cháu đích tôn Tiết Nhượng, Quỳnh nhi nhà bà, trước kia vào ngày sinh của Tiết Nhượng, đều là phái người đưa lễ vật tới, lúc này nhưng là tự mình đi. Hơn nữa lần trước lúc Quỳnh nhi tham gia kỳ thi đầu vào trường nữ học, bà cũng nghe nói Tiết Nhượng cùng Tiểu Lộ chờ Quỳnh nhi cả buổi. Biểu huynh muội qua lại mật thiết, mà hai đứa nhỏ lại đến tuổi biết yêu, những điều này có ý nghĩa thế nào, là quá rõ ràng. Mà Vương thị, lo lắng Tiết lão thái thái sẽ tác hợp cho một đôi cháu đích tôn và ngoại tôn nữ đây mà. Trong lòng Từ thị tức giận không thôi, cảm thấy Vương thị quá mức thâm độc. Từ thị nói: "Thiếp thân chỉ là thấy ủy khuất thay Quỳnh nhi." Chân Như Tùng nghĩ nghĩ, nói: "Hai đứa nhỏ đều ngủ rồi sao?" Từ thị gật đầu: "E rằng Quỳnh nhi vẫn còn bị kinh sợ, hôm nay ngủ bên Tiểu Lộ." Chân Như Tùng "Ừ" một tiếng, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi Từ thị: "Chuyện hôm nay, ngươi không có giận chó đánh mèo với Tiểu Lộ chứ?" Từ thị giật mình, ngược lại không nghĩ tới phu quân sẽ hỏi việc này. Nhớ tới mới vừa rồi bà sốt ruột nên khi nói chuyện với tiểu nữ nhi, giọng điệu có hơi nặng, chưa tính là giận chó đánh mèo. Tiểu Lộ có tính tình trẻ con, sợ là chẳng mấy chốc liền sẽ quên ngay thôi. Bất quá Từ thị vẫn thấy thẹn trong lòng, nghĩ tới sáng mai tự mìnhlàmchút điểm tâm bồi thường cho con gái. Nhìn bộ dángthêtử như vậy, Chân Như Tùng liếc nhìn, mi mày hơi nhíu lại nói: "Chuyện này ta sẽ phái người đi thăm dò rõ ràng. Ta còn có một số việc, đêm nay sẽ không ở lại nơi này, ngươi đi ngủ sớm một chút đi." Nói xong, liền đi ra khỏi Nghi An Cư. Từ thị nghĩ muốn giải thích, vừa muốn, hôm nay đích thật là bệnh cũ của bà lại tái phát. Cũng không đuổi theo phu quân, mà là đi xem hai đứa con trai bảo bối béo tròn của mình. . Chân Như Tùng đi ra Nghi An Cư, ngược lại không đi tới thư phòng, mà là qua U U Hiên nhìn coi. Đi tới bên ngoài, thấy Chúc má má ra đây, Chân Như Tùng hỏi: "Đều ngủ rồi hả?" Trong lòng Chúc má má rất rõ ràng, lão gia yêu thương tiểu thư nhà bà nhất, thật ra mỗi ngày sau khi Tứ tiểu thư ghé qua xem tiểu thư nhà bà xong, lão gia cũng sẽ tới xem tiểu thư một chút. Chúc má má cười cười nói: "Dạ, hôm nay Tứ tiểu thư và tiểu thư ngủ cùng nhau, hai tỷ muội thì thầm một lúc, bây giờ cũng đã yên tĩnh rồi." Gương mặt Chân Như Tùng nhu hòa, nhớ đến con gái má lúm đồng tiền tươi cười như hoa, trong lòng lập tức mềm mại. Chân Như Tùng nói: "Ta đây vào trong nhìn một cái." Chân Như Tùng nhẹ tay nhẹ chân đi vào, nha hoàn Hương Hàn canh đêm muốn hành lễ, ông vội giơ tay,làmđộng tác ngăn lại. Vòng qua bình phong, Chân Như Tùng lẳng lặng đứng ở bên khung giường khắc hoa, nhìn hai đứa con gái đang ngủ yên trên giường, lúc này mới đưa tay vuốt gương mặt của tiểu nữ nhi. Chân Như Tùng nhẹ nhàng đẩy tóc mái trên trán của con gái ra, nhìn gương mặt non mềm của con, miệng nhỏ hơi nhếch lên. Ánh mắt Chân Như Tùng tràn đầy vẻ cưng chiều nhìn thật lâu, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, rồi mới ra khỏi phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]