Chương trước
Chương sau
Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn chuỗi vòng ngọc bàn ly bằng vàng đeo trên cổ, và mặc trên người bộ y phục váy phù dung hoa lệ, hai tay trong ống tay áo nhịn không được nắm chặt...
Tuy nói đời trước nàng đã có được một bài học, ham vinh hoa phú quý mới muốn gả cho Từ Thừa Lãng, cuối cùng bởi vậy mà chết. Có thể làm lại một đời, nàng nên sống an phận, nhưng cuộc sống cơm ngon áo đẹp, nếu nói là nàng không nghĩ đến thì đó chính là gạt người.
Nàng hi vọng!
Nàng muốn tiếp tục làm một hòn ngọc quý trên tay của phủ Tề Quốc Công.
Chỉ cần đời này phụ thân không xảy ra chuyện, nương cũng sẽ không bệnh chết.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chân Bảo Lộ âm thầm ghi nhớ. Chờ hai năm sau, chỉ cần nàng nghĩ cách quấn quít lấy phụ thân, hoặc sớm tiết lột ra chuyện này, phụ thân liền có thể tránh được một kiếp. Phụ thân nàng vẫn còn, là trưởng tử của phủ Tề Quốc Công, sau này thừa kế tước vị, cũng sẽ không đến phiên Nhị thúc.
Chân Bảo Lộ mỉm cười.
Bỗng nhiên nghe được có người kêu tên mình, Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa trên đường mòn trải đá xanh, một phụ nhân mặc y phục gấm cổn khoan thêu hoa văn vân nhạn, cổ áo màu xanh đen phối với vạt áo dài bối tử, đang gọi nàng.
Chính là Nhị thẩm Trình Thị, theo sau là hai nha hoàn mặc y phục xanh ngọc.
Trình Thị xuất thân từ Trình gia huyện Ngân*, cha là Trình Ký, Lễ Bộ Thượng Thư, huynh trưởng Trình Khi của nàng và phụ thân là Tiến Sĩ cùng năm, hiện nay cùng giữ chức Hàn Lâm Viện. Mà một vị Tam thẩm khác, cũng xuất thân từ Tiết gia phủ An Quốc Công, đường tỷ muội với Tiết Thị, mẫu thân đã qua đời của Chân Bảo Quỳnh. Đời trước nàng không thích Chân Bảo Quỳnh, tất nhiên người Tiết gia phủ An Quốc Công cũng là không thích, quan hệ giữa nàng và Tam thẩm cũng không thân thiết bằng nàng với Nhị thẩm Trình Thị.
* huyện Ngân ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc
Chân Bảo Lộ nhìn Trình Thị trước mặt.
Thấy nét mặt nàng ta như phù dung, chải búi tóc uy đọa, mặc dù phong thái không khuynh thành bằng nương, nhưng cũng là một mỹ nhân rực rỡ. Chỉ là vẻ đẹp của Trình Thị quá phô trương, bởi vì nguyên nhân này, xưa nay tổ mẫu luôn có chút bất mãn đối với Trình Thị vị con dâu này.
Trình Thị được tin Từ Thị bình an sinh hạ hai vị tiểu thiếu gia, tuy là tiếc nuối, sinh cũng sinh rồi, còn có cách gì? Thấy Chân Bảo Lộ từ Nghi An Cư đi ra, làm như thuận miệng hỏi: "Tiểu Lộ đã gặp qua đệ đệ?"
Chân Bảo Lộ nhìn khuôn mặt mỉm cười hiện nay của Trình Thị, cùng sắc mặt Trình Thị sau khi phụ mẫu của nàng mất, từ từ lồng vào nhau, mới nở nụ cười ngây thơ, gật đầu nói: "Dạ, là hai đệ đệ."
Trình Thị nói: "Chúc mừng Tiểu Lộ đã làm tỷ tỷ, nhưng là..."
Nói rồi, Trình Thị thoáng nhíu mi, thở dài một tiếng.
Chân Bảo Lộ mở lớn đôi mắt to ngập nước, theo như tâm ý Trình Thị, ngẩng đầu lên tò mò hỏi: "Nhị thẩm làm sao vậy?"
Trình Thị nhíu mày, bỏ hạt đậu trên tay ra, rồi vuốt búi tóc hoa bao của Chân Bảo Lộ, nhìn tiểu cô nương mắt to sáng rực, mới nói: "Tiểu Lộ làm tỷ tỷ là chuyện tốt, chính là --- có hai đệ đệ, sau này phụ thân và nương sẽ thương yêu bọn đệ đệ rất nhiều. Theo lý, hai đệ đệ tuổi còn nhỏ, quả thực phải yêu thương hơn, chỉ là Nhị thẩm thấy, Tiểu Lộ là cô nương được thích nhất trong phủ Tề Quốc Công, nên mọi người phải cùng nâng trong lòng bàn tay mới đúng."
Lời nói này, ngược lại biểu lộ sự yêu thương vô vàn với Chân Bảo Lộ.
Không những thế còn đã cảnh tỉnh Chân Bảo Lộ. Lúc trước ly gián quan hệ giữa nàng và Chân Bảo Quỳnh, cũng là vị Nhị thẩm yêu quý này.
Tiểu hài tử có thể biết gì? Chẳng qua nghe theo lời người lớn thôi. Phụ mẫu đối đãi thân thiết với Chân Bảo Quỳnh, trong lòng nàng không thoải mái, nhưng cũng không đối xử Chân Bảo Quỳnh như kẻ thù, chỉ vì nghe theo lời Nhị thẩm, liền cảm thấy Chân Bảo Quỳnh quả nhiên xấu xa ---- Chân Bảo Quỳnh ở trước mặt phụ mẫu đóng vai nhu thuận, chính là muốn cướp đi phụ thân và nương của nàng...
Đợi nương mang thai, Nhị thẩm lại thay nàng 'lo lắng' phụ mẫu có đệ đệ sẽ không để ý tới nàng.
Nhìn bộ dáng tiểu cô nương nhíu mày trước mặt, Trình Thị cười khẽ, lại nói: "Có lẽ là Nhị thẩm lo xa rồi, Tiểu Lộ đừng nghĩ nhiều, nhanh đi về làm bài tập, nếu khéo léo ngoan ngoãn, phụ mẫu ngươi vẫn sẽ thương ngươi."
Chân Bảo Lộ nhíu mày khó chịu, bĩu môi ủy khuất "Dạ".
Đợi Trình Thị đi rồi, vốn là tiểu cô nương ủy khuất, mặt mày lại nở rộ, đứng thẳng lưng nhìn theo bóng dáng Trình Thị.
.
Chân Bảo Quỳnh đi ra từ Nghi An Cư, thì nhìn thấy Trình Thị và muội muội nói chuyện.
Tuy rằng Chân Bảo Quỳnh chỉ có mười một tuổi, bởi vì thuở nhỏ từng mất nương, lại là tỷ tỷ, tự nhiên tâm tư so với tiểu cô nương bình thường tinh tế hơn, chân mày lá liễu cong cong, lộ ra vẻ lo âu.
Phụ nhân mặc y phục bối tử màu thu hơi củ đi theo bên người Chân Bảo Quỳnh. Chính là Cát ma ma đi theo chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Chân Bảo Quỳnh.
Lúc trước Cát ma ma và Tiết Thị cùng đến phủ Tề Quốc Công. Sau khi Tiết Thị qua đời, Cát ma ma luôn ở bên người chiếu cố Chân Bảo Quỳnh. Sau này Chân Như Tùng tái giá, cưới Từ Thị. Cát ma ma còn lo lắng tân phu nhân sẽ đối với tiểu thư không tốt. Ai ngờ Từ Thị xem tiểu thư như con đẻ, thật sự làm Cát ma ma vui mừng.
Chính là Cát ma ma biết Lục tiểu thư Chân Bảo Lộ xưa nay cùng tiểu thư nhà bà không đúng lắm, tiểu thư luôn luôn nhường nhịn, nhưng cô gái nhỏ được nuông chiều quen rồi, được đằng chân lân đằng đầu.
Lúc này Cát ma ma nhân tiện nói: "Tiểu thư, chúng ta trở về đi."
Cát ma ma không hi vọng tiểu thư nhà mình chung đụng cùng Chân Bảo Lộ, nhất định sẽ bị ức hiếp.
Trong lòng Chân Bảo Quỳnh cũng hiểu được, tuy rằng phụ thân yêu thương muội muội thật nhiều, nhưng cũng là hợp tình hợp lý, dù sao tuổi muội muội còn nhỏ. Ngược lại là kế mẫu Từ Thị, đối với nàng so với muội muội là con ruột còn tốt hơn, thật ra khiến nàng có chút áy náy. Muội muội cảm thấy bản thân bị đoạt mất mẫu thân, cũng có thể thông cảm được, dù sao đổi lại là nàng, trong lòng chỉ sợ cũng không thoải mái.
Nàng rất thích muội muội hoạt bát đáng yêu này, còn nghĩ tới phải cố gắng ở chung với nàng, nhưng lần nào cũng...
Chân Bảo Quỳnh do dự một chút, vẫn quyết định nghe Cát ma ma nói, trở về sân của mình. Hôm nay là ngày tháng tốt, muội muội thấy nàng khẳng định sẽ không vui, nàng cần gì phải khiến muội muội không thoải mái?
Đương nhiên Chân Bảo Lộ cũng nhìn thấy Chân Bảo Quỳnh.
Thấy Chân Bảo Quỳnh xoay người rời đi, hiểu được tỷ ấy lo gặp mình lại phát sinh cãi vã.
Nhưng là...
Xưa nay Chân Bảo Lộ sĩ diện, lúc này bước tới nói chuyện với Chân Bảo Quỳnh, xác thực không phải nàng muốn gây ra việc gì. Chính là đời trước, nàng không hiểu chuyện, nếu không phải chuyện kia liên quan tới Vinh Nhi, Chân Bảo Quỳnh chưa từng nặng lời với nàng lần nào.
Nay...
Mới tám tuổi, muốn mặt mũi làm gì?
Chân Bảo Lộ cắn răng, nắm váy chạy tới.
Chân Bảo Quỳnh nghe được động tĩnh phía sau, xoay người thấy là muội muội, cảm giác nao nao.
Vẫn là Cát ma ma phản ứng nhanh chóng, trước tiên chắn trước mặt tiểu thư nhà mình, sắc mặt khó coi nhìn tiểu cô nương mới tám tuổi mà đã thích trêu cợt người kia.
Rốt cuộc vẫn là chủ tử, Cát ma ma không dám bất kính, chỉ hành lễ hỏi: "Lục tiểu thư có chuyện gì vậy?"
Nhìn tư thế của Cát ma ma, Chân Bảo Lộ cũng không hề tức giận, chỉ giương đôi mắt to nhìn về phía sau Cát ma ma, tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh cao hơn nàng rất nhiều, sau một lúc do dự, mới mím môi nói: "Tỷ, tỷ tỷ..."
Nàng chưa bao giờ chịu kêu Chân Bảo Quỳnh là tỷ tỷ, hiện nay kêu ra khỏi miệng, cảm thấy cũng không phải rất khó.
Chân Bảo Lộ tiếp tục nói: "Hai ngày nữa Tạ phu tử sẽ kiểm tra bài tập, muội có vài chỗ không hiểu, tỷ tỷ có thể dạy cho muội không?" Tạ phu tử là nữ tiên sinh Từ Thị cố ý mời đến phủ Tề Quốc Công dạy cho các vị tiểu thư.
Vốn là Chân Bảo Quỳnh bị một tiếng tỷ tỷ của Chân Bảo Lộ làm cho bối rối, hiện nay lại nghe nàng chủ động thỉnh giáo mình về bài tập, miệng khẽ mở, thấy có hơi bị hồ đồ rồi.
... Không chịu sao?
Chân Bảo Lộ xem như đã muốn buông bỏ, tuy là việc nhỏ, nhưng đối với nàng mà nói, thật không phải chuyện dễ. Gặp Chân Bảo Quỳnh nửa ngày cũng không nói chuyện, Chân Bảo Lộ rất muốn tìm cái động chui vào, đem chôn luôn bản thân mới tốt.
Chân Bảo Quỳnh lấy lại tinh thần, tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhìn cặp mắt to trong suốt của muội muội, bản thân chỉ cảm thấy cả lòng mềm nhũn, thầm nghĩ: Khó trách chỉ cần muội muội làm nũng, cái gì phụ thân cũng chìu nàng, bị ánh mắt tội nghiệp này nhìn, còn cự tuyệt được sao?
Chân Bảo Quỳnh hơi băn khoăn nói: "Bản thân tỷ cũng là tài sơ học thiển, bất quá...nếu tỷ biết, khẳng định sẽ chỉ muội."
Lời này lập tức khiến Chân Bảo Lộ mừng tít mắt, giọng điệu ngọt ngào nói: "Tốt lắm, sáng mai muội liền tới tìm tỷ tỷ. Chúng ta... chúng ta quyết định như thế, được không?"
Chân Bảo Quỳnh dừng một chút, lúc này phản ứng lại nhanh, gật đầu cười cười nói: ""Được."
Chân Bảo Lộ vừa đi, Cát ma ma đứng trước mặt Chân Bảo Quỳnh mới nói: "Cũng không hiểu được Lục tiểu thư lại muốn khi dễ người thế nào, nếu không tiểu thư đem việc này nói với phu nhân?"
Chân Bảo Quỳnh nhìn bộ dáng Cát ma ma như lâm đại địch, cảm thấy buồn cười. Có lẽ là bởi vì tâm tình tốt, Chân Bảo Quỳnh nhợt nhạt cười nhìn Cát ma ma, "Làm tỷ tỷ dạy muội muội bài tập, là chuyện bình thường, Cát ma ma đừng quá kinh ngạc. Hơn nữa nương vừa sinh đệ đệ, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta ít đi quấy rầy mới tốt."
Lời này đúng là có lý, nhưng... Cát ma ma nhíu mày, thật là lo lắng, miệng lẩm bẩm: "Lục tiểu thư này..."
Vẫn là không yên lòng.
Chân Bảo Quỳnh giương mắt, lẳng lặng nhìn bóng dáng nho nhỏ đi xa, trong lòng có chút nhịn không được mừng như điên.
.
Đến nữa đường Chúc ma ma tìm thấy tiểu thư nhà mình, theo thói quen càu nhàu một phen. Nếu là ngày thường, bà vừa lẩm bẩm, tất nhiên tiểu thư sẽ nhíu mi bất mãn, lúc này lại cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà tươi cười dào dạt, khiến cho trong lòng Chúc ma ma sinh ra tò mò, hỏi: "Tiểu thư vui vẻ như vậy, chắc hai vị tiểu thiếu gia rất đáng yêu?"
Mới vừa rồi Chân Bảo Lộ phải đi xem đệ đệ.
Tuy rằng Chúc ma ma lo lắng tiểu thư nhà mình sẽ không thích hai vị tiểu thiếu gia, mà khi phu nhân sinh con, tiểu thư đứng ngồi không yên, bà thấy rõ tận mắt.
Nói đến hai đệ đệ vừa ra đời, tròn trịa phấn nộn nhưng cũng đáng yêu. Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, mặt mày linh động nói: "Đương nhiên rất đáng yêu."
Nói xong, liền thẳng lưng. Đệ đệ của Chân Bảo Lộ nàng, tự nhiên là vô cùng đáng yêu rồi.
.
Bởi vì hôm nay thấy hai đệ đệ được sinh ra, lại chủ động nói chuyện cùng tỷ tỷ, buổi tối Chân Bảo Lộ nằm ở trong mền lăn qua lộn lại, cảm thấy hưng phấn ngủ không được.
Ngày kế thức dậy hơi muộn.
Chân Bảo Lộ tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng, sau đó mới đi đến sân của Chân Bảo Quỳnh.
Chính là thật không khéo, hôm nay tỷ tỷ nàng có khách đến từ nhà ngoại tổ An Quốc Công Tiết phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.