Chương trước
Chương sau
Từ khoảnh khắc ra khỏi nhà rước dâu, Mộ Hoài đã cảm thấy khắp người có gì đó không đúng.

Rõ là đã từng nhìn thấy lễ phục Hầu tước vô số lần nhưng hôm nay chàng lại cảm thấy nó đỏ đến mức chói mắt; khi giục ngựa trên đường, chàng bức bối suốt cả chặng đường rước dâu vì tiếng sáo và trống được diễn tấu quá om sòm, khiến trong lòng càng nhấp nhô bất định.

Vất vả lắm mới đến trước cổng Mạnh phủ, phải vượt qua nhiều trạm gác cửa rồi đuổi mấy gã nhi tử không nên thân của Mạnh hầu đi, những cảnh tượng hỗn loạn trong đầu chàng càng lúc càng rõ mồn một, dường như chàng đã từng đích thân trải qua khung cảnh trước mắt này rồi, vả lại không chỉ có một lần.

Đến khi tân phụ mặc cát phục Cáo mệnh nhị phẩm màu xanh nhạt và được người của Mạnh phủ cõng ra ngoài, rồi che mặt ngồi vào kiệu thì sự rung động trong lòng Mộ Hoài càng mãnh liệt hơn.

Xưa nay chàng là một người có tính tình lạnh lùng và kiên quyết, giết người cũng không chớp mắt, thậm chí chàng còn chưa từng rụt rè khi vào điện diện thánh. Song vào lúc này, sự dao động trong lòng không chỉ quấy nhiễu ý thức của chàng trở nên hỗn mang, quan trọng hơn là còn trăm mối nguyên do không rõ. Bất giác Mộ Hoài trưng ra bộ mặt thối như bị người ta quỵt tiền vậy.

Tâm hồn cứ lơ lửng trên mây suốt cả chặng đường, nhiều lần Mộ Hoài cảm thấy mình sẽ ngã xuống khỏi lưng ngựa bất kỳ lúc nào.

Cố kìm nén cơn nhức đầu và phiền não để gắng lạy cao đường, Mộ Hoài chịu đựng đầu óc đã đặc quánh như hồ của mình, theo chỉ dẫn của hỉ bà đi sau tân phụ vào hỉ phòng.

Căn phòng ngập tràn màu đỏ quả thật như thiêu đốt mắt chàng, hoa hải đường tịnh đế mà tổ mẫu ban thưởng cũng trở nên ngạt ngào và rực rỡ quá thể khiến tinh thần chàng không yên, với cả người đang lặng lẽ ngồi trên chiếc giường hỉ êm ái sau màn kia.

Trong thâm tâm Mộ Hoài đẫy rẫy hoài nghi. Từ lâu chàng đã xem Mạnh Nguyên như mãnh thú hồng thủy, tuy vậy lúc này cơ thể chàng lại không thành thật. Hai chân cứ như không nghe lời chạy vội mấy bước tới trước giường.

Bàn tay múa đao múa kiếm nhiều năm qua cũng như bị thứ gì đầu độc, nhanh chóng vươn ra đoạt lấy quạt tròn đang che dung mạo của tân phụ rồi tiện tay ném qua một bên.

Đến khi nhan sắc như hoa ấy hoàn toàn hiện rõ trước mắt thì một nơi nào đó sâu trong lòng chàng mới rơi vào đúng chỗ của nó. Song sau một khắc, khi tân phụ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chàng, đoạn cố nén xấu hổ cúi đầu xuống, nhịp tim của Mộ Hoài lại đập lên liên hồi.

Trong đầu chàng, nữ nhân thường đi vào giấc mộng kia, rốt cuộc không còn là một bóng dáng mơ hồ nữa. Thay vào đó, nó hợp cùng vị khách xinh đẹp trước mắt này lại thành một người.

Hoá ra người ta luôn mơ thấy chính là nàng sao?!

Khi này Mộ Hoài vẫn không thể giải thích được cảm xúc quái dị đó, thế nhưng trong tiềm thức chàng luôn cảm thấy không nỡ.

Năm chàng gần đôi mươi, kinh qua ba lần ra chiến trường, lập được chiến công khó cưỡng. Sau này vào triều, chàng còn tịch thu nhà của mười một vị trọng thần, dù cho lúc ấy có tắm máu hay đồ sát các nghịch thần khác đảng thì chàng cũng chưa từng ồn ã như hôm nay.

Chứng kiến vẻ nôn nóng của chàng, hỉ bà cười tươi rói. Điều này khiến Mộ Hoài lại càng khó chịu.

Sau đó, trong quá trình thắt đồng tâm, rải giường và giao bôi, Mộ Hoài đã không còn tâm trạng gì nữa rồi.

Dường như chàng cố níu lấy một phần lý trí cuối cùng, để lảo đảo xông ra khỏi hỉ phòng.



Xem ra chàng đoán không sai, quả nhiên cô nương Mạnh gia này có tà thuật. Tuy trước đây chàng không tin vào quái lực hay thần thánh linh tinh nào nhưng giờ phút này, chàng chợt nghĩ phải mời cao tăng đến nhà trừ tà. Chỉ trách chàng đã đánh giá thấp đạo hạnh của Mạnh thị nên trước đây không chịu tính toán từ sớm.

Lần đầu hỉ bà thấy một tân lang không thấu suốt như vậy, chưa nói được nửa câu dịu dàng đã đạp cửa bỏ đi mất rồi. Nhưng nhớ đến vị Mộ hầu này mang tiếng xấu đầy mình nên bà ta chẳng dám mở lời oán trách câu nào.

May là lần này bà ta được ban thưởng phong phú, bằng không ai chịu lội qua vũng nước đục Mộ Thái tuế này chứ.

*

Trăng đã lên cao nhưng trong chính viện của phủ Bác Vọng hầu vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Các khách khứa náo hỉ phòng đã tan tiệc về nhà, còn tân phụ cũng tắm rửa gội đầu, đổi sang thường phục lụa đỏ và đang ngồi ngay ngắn trên giường với vẻ mặt nghiêm túc.

Bốn nha đầu trông giữ trong phòng nhìn nhau, toan có lòng bước lên khuyên nhủ đôi câu, nhưng nhớ đến hôm nay là ngày đại hỉ, đến giờ đóng cửa mà chưa thấy tân lang quan đâu. Vả lại còn người ngoài ở đây, sợ họ sẽ nói này nọ khiến cô nương nhà mình khó chịu hơn nên tất cả đều quyết định ngậm miệng im lặng.

Tôi tớ Mộ gia càng không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn đứng trong bóng tối chờ chỉ thị của nữ chủ nhân.

Mạnh Nguyên nhìn đèn cầy hỉ đỏ thẫm đã chảy loang lổ, hoa hải đường rực rỡ dưới cửa đang rực cháy, song bầu không khí trong phòng vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt khiến người ta không thở nổi, đoạn nàng đứng lên: “Chư vị đã bận rộn và mệt nhọc cả ngày với ta, vất vả rồi. Ngày mai còn phải lên nhà chính gặp gia quyến, vậy mọi người đừng nên bê trễ, tối nay giải tán trước đã.”

Đương nhiên nàng đang nói với các cựu bộc của Mộ phủ.

Nghe thế, Tử Đường lấy hà bao từ trong tay áo ra rồi ban thưởng vàng bạc được chuẩn bị sẵn cho tôi tớ Mộ phủ đang hầu hạ trong phòng.

Sau một loạt âm thanh chúc mừng và tạ ơn, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại Mạnh Nguyên và bốn nữ sử thiếp thân.

Tính tình Xích Thược thẳng thắn nhất, khi thấy cựu bộc của Mộ gia đã đi hết thì nàng ấy tức giận đến mức phồng má: “Cô nương, Mộ gia khinh người quá đáng rồi!”

Đây là đêm tân hôn mà, sao dám để cho tân phụ trông phòng một mình chứ.

Mạnh Nguyên lập tức quở trách nàng ấy: “Không được nói bậy. Không còn sớm nữa, căn dặn bên ngoài khóa cửa lại. Bích Phù trực đêm, còn những người khác đều đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải gặp thân thích nữa.”

Mọi người vừa toan đi làm việc, chợt nghe ngoài cửa có động tĩnh: “Lục phu nhân đã ngủ chưa? Tổ thái phu nhân đến thăm ngài ạ.”

*



Mạnh Nguyên sửa sang tóc mây một chút, chỉnh trang y phục ngay ngắn rồi đích thân ra tận cửa đón người.

Cách cánh cửa, Cố thị kéo tay nàng: “Đứa trẻ ngoan, hôm nay chắc mệt lắm phải không? Ta nghe nói chính viện còn sáng đèn nên đến đây thăm con.”

Theo lý thuyết, hôm sau tân phụ đến nhà chính gặp tế tổ mới phải đổi xưng hô, tuy nhiên trong lòng Mạnh Nguyên không hề thấy xa lạ bà, bèn buột miệng gọi tổ mẫu.

“Đã trễ thế rồi mà còn phiền tổ mẫu đích thân đến đây thăm hỏi, trong lòng cháu dâu thật không yên.”

Cố thị vừa kéo Mạnh Nguyên vào trong vừa ra hiệu bằng mắt cho đại nha đầu Như Ý.

Như Ý lập tức dẫn bốn nữ sử của Mạnh Nguyên lui ra ngoài.

Cố thị vịn Mạnh Nguyên ngồi xuống. Thấy trong phòng chỉ còn lại hai bà cháu, bấy giờ bà mới vỗ vỗ vào mu bàn tay của Mạnh Nguyên.

“Nguyên nha đầu à, ta đi chuyến này là muốn thay đứa cháu bất hiếu Hoài ca nhi đến đây giải thích với con. Nửa canh giờ trước, nó đưa Nghi Quận vương về phủ, trên đường gặp phải nhiễu loạn. Hiện nay họ đang truy bắt kẻ ác ở thành Đông nên tối nay có lẽ nó không thể về được.”

Đầu óc Mạnh Nguyên bỗng chốc loạn cào cào, nàng nhớ lại hôm thành thân ở kiếp trước thì dường như không xảy ra khúc đệm này.

Tuy vậy, nàng tin tưởng Mộ gia sẽ không đến nỗi vì tránh né đêm tân hôn mà cố ý bịa ra một cái cớ dễ dàng bị vạch trần này. Vả lại, Cố thị tôn sư sẽ không bao giờ mở miệng nói bừa đâu.

Bình tĩnh suy xét lại, tuy lý do truy nã hung thủ nghe có vẻ cực kỳ thiếu thuyết phục nhưng suy cho cùng, Mộ gia đã chấp nhận trải bậc thang này cho nàng rồi.

“Nếu Hầu gia có chuyện quan trọng, vậy sao cháu dâu dám so đo ạ. Chỉ mong công việc lần này của Hầu gia sẽ trôi chảy, có thể nhanh chóng quay về phủ, thế thì tổ mẫu sẽ bớt lo lắng hơn.”

Cố thị thấy Mạnh Nguyên không hề tỏ ra trách móc, vả lại còn thật tình quan tâm đến an nguy của Mộ Hoài thì bà hài lòng gật đầu: “Ta biết con là đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện. Hôm nay Hoài ca nhi hờ hững với con, đợi nó quay về, ta chắc chắn sẽ trút giận cho con. Ta chỉ mong con nhớ rằng số lượng người trong Mộ gia chúng ta khá thưa thớt nên không cho phép hỗn loạn phát sinh, lúc này mong con nể mặt lão thái bà ta mà phạt nhẹ hay khuyên nhủ nó một chút là được...”

Thấy Cố thị hạ mình như thế, Mạnh Nguyên nghĩ thầm nếu mình cứ níu lấy không buông có vẻ không biết suy xét rồi: “Tổ mẫu yên tâm, con vừa vào Mộ gia, mọi việc đều sẽ lấy hoà thuận trong nhà làm đầu. Với lại chưa nói đến Hầu gia đang giữ chức vị quan yếu, sẽ thường xuyên có chuyện quan trọng trong người, dù rõ là chàng có ác cảm với con, vậy con càng nên chân thành và cởi mở hơn nhằm giải toả mọi hiểu lầm, không để những chuyện vụn vặt trong nhà làm vướng tay chân chàng.”

Cố thị nghe xong mà nước mắt sắp rưng rưng.

Ban đầu lúc biết được Thiên gia cố ý cho hai nhà Mộ Mạnh kết thân, bà thật sự rất lo nghĩ. Dù gì tổ tông Mạnh gia từng là nghịch thần quy hàng, nên bà sợ con gái Mạnh gia cũng sẽ bị tiêm nhiễm nếp sống đó, là một kẻ yếu đuối không ra gì và không biết gánh vác. Giờ đây nghe nàng giãi bày một phen, có phép có tắc và thỏa đáng đúng mực, còn biết suy nghĩ cho Mộ gia nữa, sao bà không vui trong dạ được chứ.

“Con của ta, con hãy cứ yên tâm, từ nay về sau, không ai trong Mộ phủ này có thể ức hiếp con được. Nếu Hoài ca nhi còn dám chọc con tức giận thì con cứ việc tới tìm tổ mẫu, tổ mẫu sẽ làm chỗ dựa cho con!”

Tác giả có lời muốn nói: Thu hoạch được một quả núi chống lưng ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.