Nghỉ ngơi ba ngày, vết thương trên trán Đồng Tử Kỳ đã tốt lắm rồi, chỉ còn lại một khối vảy màu nâu nhạt lớn bằng móng ngón tay. Nàng không nghĩ tới, chính mình biết rất rõ hành trình đi chùa Vạn Không lần này sẽ bị thương nhưng vẫn không thoát khỏi. Bất quá, lần bị thương này khác kiếp trước ở chỗ nàng không mất đi ký ức, ngược lại, để cho nàng nhớ tới chính mình và Vệ Tử Du kiếp trước quen biết như thế nào. Hoá ra... Một đời trước mình ở chùa Vạn Không cứu hắn, bất quá, nàng bị thương nhưng cái gì cũng quên, thứ duy nhất lưu lại, chính là khối ngọc bội mà Vệ Tử Du đưa nàng kia. Kiếp này nếu không phải thấy nó, lần này nàng cũng sẽ không đuổi theo, càng sẽ không bị thương lần nữa, đây cũng là trong bóng tối có thiên định sao?
Xuân Đào nhẹ nhàng bước vào, cung kính nói: "Tiểu thư, lão gia gọi ngài đến thư phòng một chuyến."
"Đã biết." Đồng Tử Kỳ nhàn nhạt trả lời, đứng lên đi qua Xuân Đào, không hề nói bất kỳ lời nào liền tự mình đi ra ngoài. .
||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Dọc theo đường đi, tâm Đồng Tử Kỳ như nổi trống, đối với việc Đồng Hạc Hiên tìm nàng đoán được bảy phần.
Đi tới thư phòng, Đồng Tử Kỳ đứng trước abnf sách, nhìn sắc mặt nghiêm tuấn (1) của Đồng Hạc Hiên, cẩn thận hỏi:: "Cha, người tới tìm con là..."
(1) Nghiêm trong nghiêm khắc, tuấn trong tuấn tú.
Đồng Hạc Hiên hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đồng Tử Kỳ, ngón lại cong lại gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-co-doc/275268/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.