Chương trước
Chương sau
Khi bị Lan Lâm kéo đi, ý niệm duy nhất trong đầu Đường Hiểu chính là lớn tiếng hét lên, nhưng vừa mới mở miệng, sau đầu cậu liền truyền đến một trận đau nhức rồi mất đi ý thức.

Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt Diệp Phàm vẫn không lộ ra chút kinh ngạc nào, tựa như ngay từ đầu đã biết loại tình cảnh này, ngay khi Lan Lâm khiêng Đường Hiểu chuẩn bị rời đi, cậu ta mới mở miệng.

“Cậu định khi nào mới thực hiện lời hứa?”

Lan Lâm nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cười cười, “Anh nghĩ rằng chức cục trưởng dễ lên làm như vậy sao, nên kiên nhẫn chờ đợi trước đã.”

Diệp Phàm cho rằng cậu không thực hiện như lời hứa, trong lòng quýnh lên bắt lấy cánh tay cậu ta, “Chẳng lẽ cậu muốn đổi ý sao, chính cậu đã hứa nếu tôi giúp cậu đưa Đường Hiểu đến trước mặt cậu, cậu sẽ giúp ba tôi ngồi lên chức cục trưởng.”

Trong mắt Lan Lâm hiện lên một tia mất kiên nhẫn, “Gấp cái gì, chờ khi chuyện của tôi giải quyết xong tất nhiên sẽ giúp ba anh, có điều loại chuyện này cần phải có thời gian.”

Vì để Diệp Phàm thật lòng giúp bọn họ, trước tiên Lan Lâm cho cậu ta một lời hứa hẹn, thậm chí không tiếc nói ra thân phận mình là con trai Lan gia ở thủ đô. Nhưng trên thực tế, cậu ta căn bản chưa từng nghĩ sẽ thực hiện lời hứa này, bởi vì những người biết thân phận của cậu ta đều phải chết, chỉ như vậy cậu mới có thể an tâm.

“Tốt nhất cậu không nên gạt tôi.” Diệp Phàm lo lắng nói.

“Anh yên tâm, tốt xấu gì tôi cũng là con trai của một gia tộc lớn, không lừa gạt anh đâu…” Lan Lâm rũ mắt, che dấu sự đè nén trong mắt, không tự chủ được toát ra sát khí.

Sau đó, Lan Lâm lấy cớ một mình không thể dịch chuyển được Đường Hiểu, bảo Diệp Phàm giúp cậu ta đưa người rời khỏi đó.

Bởi vì đã sớm chuẩn bị trước, nên hai người rất thuận lợi đưa người ra khỏi khách sạn, xe đi về hướng khu vực nhà trọ giá rẻ mà Đường Hiểu thuê trước kia, đèn đường vẫn chỉ có một chiếc nho nhỏ như trước, ngã tư đường rất tối.

Từ sau khi Đường Hiểu dọn khỏi đây, không lâu sau, tập đoàn Bạch Vân đã nhìn trúng nơi này, chuẩn bị đập bỏ những công trình kiến trúc cũ rồi xây dựng lại, bởi vì vị trí nơi này rất tốt, cho nên không sợ sau này không bán được. Mấy tháng qua, người ở đây đã dọn đi gần hết.

Hiện nay, khu nhà trọ này ngay cả một chút nhân khí cũng không có.

Xe một đường đi vào, ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.

Không khí lạnh lẽo, Diệp Phàm không khỏi sợ run cả người, nhịn không được hỏi Lan Lâm đang lái xe, “Chúng ta định đi đâu đây?”

“Đợi lát nữa anh sẽ biết.”

Chưa đầy hai phút, Lan Lâm dừng lại trước một căn phòng thoạt nhìn rất lớn, xung quanh có một cái sân rất rộng, chủ nhân căn phòng là một người có tiền, sau khi phát tài cả nhà liền dọn khỏi khu này, căn phòng này liền bỏ trống từ đó.

Lan Lâm bảo Diệp Phàm đưa Đường Hiểu vào trong phòng.

Dù thế nào Đường Hiểu cũng là một người đàn ông, thể trọng không nhẹ như phụ nữ, Diệp Phàm cố hết sức kéo cậu vào, có điều ở nơi âm trầm như vậy, cậu ta lại ra một thân mồ hôi lạnh.

Diệp Phàm đặt Đường Hiểu trên ghế, tuy rằng đa số những người sống ở đây đều đã dọn đi, nhưng may là vẫn chưa cắt hết điện, vừa bật đèn, cậu ta liền thở phào một hơi.

“Chuyện tiếp theo tôi không muốn tham dự vào, tôi đi đây, đừng quên lời hứa của cậu.”

Diệp Phàm xoay người nói với Lan Lâm, sau khi ra khỏi khách sạn trong lòng cậu ta luôn có cảm giác nôn nao, bây giờ thật sự một khắc cũng không muốn tiếp tục ở đây.

Nhưng ngay khi cậu ta xoay người, lại phát hiện đối diện cậu ta chính là họng súng.

Diệp Phàm nháy mắt rùng mình một cái, lướt qua họng súng, cậu ta nhìn thấy Lan Lâm đang mỉm cười tà ác, tựa như ác ma đến từ địa ngục, sau lưng có một đôi cánh màu đen, giờ khắc này, Lan Lâm thoạt nhìn hết sức nguy hiểm và khủng bố.

“Cậu, cậu muốn làm gì?” Diệp Phàm lùi lại vài bước, không cẩn thận bị trượt chân, đặt mông ngã ngồi lên ghế sô pha, mồ hôi lạnh theo hai má cậu ta chảy xuống, nháy mắt cổ áo đã ướt một mảng lớn.

Lan Lâm cong cong khóe môi, “Anh hỏi tôi muốn làm gì? Không phải rất rõ ràng rồi sao, chỉ có người chết mới không nói ra bí mật của tôi, anh cho rằng tôi thật sự thực hiện lời hứa sao? Chuyện đó chẳng qua là lừa một tên ngốc như anh mà thôi, không ngờ anh thật sự tin, người biết bí mật của tôi, kết quả chỉ có chết!”

Dứt lời, cậu ta đột nhiên không dự báo trước bắn một phát súng vào chân Diệp Phàm.

“A!!” Diệp Phàm hét lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết, chân phải của cậu ta bị bắn thủng một lỗ, máu tươi không ngừng chảy ra, nhanh chóng thấm ướt quần tây, còn tại sao tiếng súng không truyền ra, là bởi vì Lan Lâm đã chuẩn bị một cây súng giảm thanh.

Lan Lâm đang tận hưởng khoái cảm giết người, cậu ta không lập tức nổ súng giết chết Diệp Phàm, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Diệp Phàm, cậu ta còn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

Cậu ta không chú ý tới, mí mắt Đường Hiểu đột nhiên giật giật một cái.

“Được rồi, nếu không phải không còn nhiều thời gian, tôi thật sự muốn đục vài lỗ trên người anh, đáng tiếc anh chỉ là món khai vị mà thôi, phát súng này, tôi sẽ trực tiếp đưa anh đến gặp Diêm Vương.”

Lan Lâm mở to mắt, nhìn Diệp Phàm đau đến nỗi chảy nước mắt, trên mặt Lam Lâm xuất hiện một nụ cười tựa như ác ma, súng giảm thanh trong tay cùng lúc nhắm ngay đầu Diệp Phàm.

“Đừng đừng đừng, đừng mà!” Diệp Phàm ôm cái chân không ngừng chảy máu lui về phía sau, nhưng phía sau là sô pha, căn bản không thể lui nữa.

Đúng lúc này, tiếng súng vang lên.

Diệp Phàm sợ tới mức không thể khống chế, đũng quần cùng sô pha ở dưới đều bị nước tiểu của cậu ta làm ướt một mảng lớn, năm giây sau mới hoàn hồn, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Lan Lâm đứng cách đó không xa, vẻ mặt trắng bệch ngồi xổm xuống, bàn tay cầm súng bị đạn xuyên qua, máu thịt lẫn lộn.

Thì ra không phải là mình, Diệp Phàm thở phào một hơi.

Nhưng cậu ta nhanh chóng biết mình đã yên tâm quá sớm, một thân ảnh cao lớn thon dài mở cửa chậm rãi đi đến, anh có bộ dáng rất đẹp trai, khi nghiêm mặt thì như đao kiếm, lúc mỉm cười lại giống một thân sĩ nho nhã.

Nhìn thấy anh, Diệp Phàm ngây người, một người đàn ông vốn không nên xuất hiện ở đây.

Phản ứng của Lan Lâm không nhỏ hơn so với cậu ta, không thể tin trợn trừng mắt, Cốc Tu Cẩn… Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Mặc dù trong lòng vô cùng khiếp sợ, nhưng đầu óc cậu ta lại xoay chuyển rất nhanh, cánh tay không bị thương lập tức duỗi về phía súng giảm thanh rơi trên mặt đất.

Tuy nhiên, ngay khi bàn tay cậu ta cách súng giảm thanh chưa đầy 5cm, viên đạn thứ hai liền xuyên thủng tay trái của cậu ta, triệt để phế bỏ cả hai tay.

Lan Lâm quỳ trên mặt đất, hai tay đau đến mức kéo lê.

Cho dù cậu ta đã từng đã bị huấn luyện vô cùng khác nghiệt, lúc này cũng không chịu nổi, miệng há thật to, có điều cổ họng lại không phát ra tiếng, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘A a’.

Lan Lâm run rẩy nhìn về phía cửa sổ, phía trên vừa lúc hiện lên một tia sáng, dĩ nhiên là tay súng bắn tỉa.

“Tại sao anh lại biết em ở đây, anh theo dõi em sao?” Lan Lâm từ bỏ ý định lấy súng, hai tay cậu ta đều bị thương, bên ngoài còn có tay súng bắn tỉa.

Cốc Tu Cẩn đi đến trước mặt cậu ra, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, trên người tản ra một cỗ khí chất hắc ám nồng đậm, từ sau khi rời khỏi bộ đội, anh đã rất ít khi lộ ra bộ mặt vốn có trước mặt người bên ngoài, ánh mắt anh nhìn Lan Lâm, tựa như ánh mắt nhìn một vật chết.

Trái tim Lan Lâm bắt đầu kịch liệt nhảy lên.

Chính là vẻ mặt này, cậu ta yêu thích nhất chính là vẻ mặt này của anh Tu Cẩn, so với vẻ ôn văn nho nhã lúc bình thường của Cốc Tu Cẩn lại càng khiến cậu ta mê muội không thôi.

Thật không ngờ lúc còn sống cậu ta cư nhiên còn có thể nhìn thấy, nếu không phải hai tay bị thương, giờ phút này cậu ta cỡ nào muốn bổ nhào đến bên chân anh, thành kính nhìn anh, tuyên thệ chân tâm của mình đối với anh.

Cốc Tu Cẩn nhìn thoáng qua Đường Hiểu, sau khi xác định cậu không có việc gì, lúc này tầm mắt mới chuyển qua người Lan Lâm, người sau mang vẻ mặt kích động ngửa đầu.

“Còn tưởng rằng cậu bản lĩnh cỡ nào, ‘Sói’ của tổ chức Blackblood, biệt hiệu W., hóa ra cũng chỉ được như vậy.”

Giọng nói nỉ non nhẹ nhàng tựa như tình nhân thì thầm đang vang lên bên tai Lan Lâm.

Thế nhưng vẻ mặt Lan Lâm lại không có nửa phần vui mừng, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, thân phận sát thủ của cậu ta chưa từng được công khai, bởi vì tư liệu của tổ chức là tuyệt mật, như vậy tại sao Cốc Tu Cẩn lại biết thân phận của cậu ta?

Nếu thân phận sát thủ của cậu ta bị công khai, không chỉ cậu ta xong đời, Lan gia cũng sẽ vì vậy mà bị cậu ta liên lụy, chỉ cần là người có dã tâm một chút, tuyệt đối có thể gây ảnh hưởng đến căn cơ của Lan gia.

Lan Lâm thực sự trở thành sát thủ của tổ chức Blackblood vào lúc cậu ta 15 tuổi, cậu ta sẽ cố định nhận ba nhiệm vụ mỗi năm, mục tiêu của nhiệm vụ đều ở trong nước, nếu không phải là người siêu cấp có tiền, thì là nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, nếu chuyện cậu ta là sát thủ thật sự bị truyền ra ngoài, những thân nhân của người bị cậu ta ám sát tuyệt đối không buông tha cho cậu ta và Lan gia.

“Anh Tu Cẩn, em không dám nữa, anh nghĩ đến mặt mũi Lan gia, tha cho em một mạng được không?” Lan Lâm nháy mắt suy nghĩ rất nhiều chuyện, sau khi cân nhắc lợi hại, cậu ta lập tức cúi đầu với Cốc Tu Cẩn, vẻ mặt âm ngoan thay bằng ánh mắt đáng thương như nai con.

“Mặt mũi Lan gia sao?” Cốc Tu Cẩn thản nhiên cười lên tiếng, tiếng cười mang cảm giác khát máu, “Lan gia và Cốc gia không có giao tình, bây giờ lợi dụng cậu có thể kéo toàn bộ Lan gia suy sụp, cậu cho rằng tôi sẽ từ bỏ cơ hội này sao?”

Lan Lâm ngây người.

Cốc Tu Cẩn khom lưng xuống, ghé vào tai cậu ta nhẹ giọng nói, “Cậu không cần lo sợ đi một mình rất cô đơn, mẹ của cậu Lâm San sẽ đi cùng cậu.”

Lan Lâm ngơ ngẩn cả người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.