Tiệc sinh nhật của Lan Lâm được tổ chức ngay tại Lan gia, chưa đến tám giờ, rất nhiều tân khách đã tới đại sảnh bữa tiệc được trang trí tỉ mỉ, dưới ánh đèn thủy tinh sáng ngời, đại sảnh tiệc rượu khắp nơi đều có thể gặp được các nhân sĩ nổi danh, cả trai lẫn gái quần áo rực rỡ xinh đẹp, có thể nói là yến oanh tụ hội.
Cốc Tu Cẩn và Đường Hiểu tới hội trường bữa tiệc vừa đúng tám giờ.
Bởi vì lễ phục Sethi may cho Đường Hiểu cuối cùng phải mất chút thời gian chỉnh sửa, nên lúc Đường Hiểu mặc vào đã hơn bảy giờ, lái xe đến đây lại mất thêm chút thời gian nữa.
Về phần Cốc Quân Hạo và Cốc Tiểu Kỳ vốn dĩ định đến cùng Cốc Tu Cẩn, nhưng vì Đường Hiểu phải lấy lễ phục, nên bọn họ đành đến trước một bước.
Tiệc sinh nhật của Lan Lâm vô cùng xa hoa, là nhân vật chính, cậu ta đã sớm xuất hiện ở buổi tiệc, khuôn mặt tinh xảo, dáng người nhỏ xinh của cậu ta được bao phủ bởi bộ lễ phục màu trắng cắt may tỉ mỉ, thoạt nhìn tựa như một đứa em trai đáng yêu sang trọng, đôi mắt thật to sáng lấp lánh.
Lúc này, Lan Lâm lại thường xuyên nhìn về phía cửa lớn hội trường.
Mỗi lần nhìn thấy cửa lớn có người đi vào là cậu ta lại kích động, nhưng sau khi cậu ta nhìn thấy không phải là người cậu ta chờ mong, vẻ mặt cậu ta liền thoáng thất vọng.
Dáng vẻ không yên lòng này khiến tất cả mọi người ở Lan gia đều chú ý.
“Lâm Lâm, hôm nay con là nhân vật chính, sao mặt mày lại không có tinh thần như vậy, có phả mệt hay không?” Lâm San mẹ của Lan Lâm thấy khuôn mặt nản lòng của con trai bảo bối, liền quan tâm hỏi.
Lan Lâm lập tức ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, “Hôm nay là sinh nhật của con, con không có khó chịu, mẹ không cần lo lắng cho con.” Nói đến đây, cậu ta đột nhiên nhìn về phía cửa lớn, khi cậu ta nhìn thấy người đi vào từ cửa lớn, ánh mắt thoáng chốc sáng lên.
Lâm San theo tầm mắt của cậu ta nhìn qua, ở bên ngoài xuất hiện hai người đàn ông, trong đó có một người cao lớn anh tuấn, lễ phục màu trắng tôn lên khí chất tao nhã của người đàn ông, vừa bước vào đã thu hút tầm mắt của mọi người.
Người đàn ông này bà ta vĩnh viễn không thể quên, bởi vì trong phòng con trai bà ta đã từng dán đầy ảnh chụp của anh, anh chính là Cốc Tu Cẩn cháu ngoại Cốc gia.
Nghĩ tới con trai mình vừa nhìn thấy anh liền lộ ra nụ cười vui mừng, vẻ mặt Lâm San hơi trầm xuống.
Lần trước bảo Mạt Dương đưa nó đến buổi họp mặt, sau khi trở về liền nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Lan Lâm, tưởng rằng nó đã từ bỏ, không ngờ Lan Lâm cư nhiên vẫn còn tồn tại ý nghĩ đó đối với Cốc Tu Cẩn.
“Chú Chu, chú để ý hành động của Lan Lâm nhiều hơn.” Lâm San xoay người nhẹ giọng nói với người đàn ông trung niên ở bên cạnh, sau đó mới rời khỏi đại sảnh buổi tiệc, đi đến thư phòng trên lầu hai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Lâm đỏ bừng, cậu ta chạy đến trước mặt Cốc Tu Cẩn, ngượng ngùng nói: “Anh Tu Cẩn, cám ơn anh đã tới tham dự tiệc sinh nhật của em.”
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Lan Lâm.” Khóe miệng Cốc Tu Cẩn cong lên tạo thành một nụ cười tao nhã, lấy ra món quà đã sớm chuẩn bị trước đưa cho cậu ta.
Lan Lâm vui mừng nhận lấy món quà, “Cám ơn món quà của anh Tu Cẩn, em rất thích.”
Đường Hiểu không còn lời gì để nói, rõ ràng vẫn chưa nhìn thấy món quà đã nói thích, vị tiểu thiếu gia Lan gia này rốt cuộc đã thích Cốc Tu Cẩn đến cỡ nào, nếu không phải rất nhiều người phản đối cậu ta thích Cốc Tu Cẩn, chỉ sợ bây giờ cậu ta đã là một tình địch lớn mạnh của cậu.
“Thích thì tốt rồi.” Cốc Tu Cẩn cười khẽ một tiếng.
Kỳ thật món quà này không phải do anh chuẩn bị, lúc Cốc gia nhận được thiệp mời cũng đã bảo người đi mua một phần quà sinh nhật để anh mang đến đây.
Lan Lâm mở món quà ra thì phát hiện là một chiếc bút máy xinh đẹp tinh xảo, phía trên còn đính một viên kim cương nhỏ, vừa xinh đẹp lại thực dụng, vẻ mặt còn hơn cả vui mừng, cậu ta lập tức cất bút máy vào trong túi áo lễ phục trước ngực.
Tuy rằng Lan Lâm rất muốn ở bên cạnh Cốc Tu Cẩn, nhưng cậu ta là nhân vật chính của buổi tiệc, cho nên không lâu sau đã bị người nhà gọi đi.
Từ đầu tới cuối, Lan Lâm đều hoàn toàn không nhìn đến Đường Hiểu, tựa như Đường Hiểu vẫn luôn không tồn tại, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc cậu một cái.
Đường Hiểu biết không nên so đo với Lan Lâm, nhưng thái độ của cậu ta khiến cậu có cảm giác không thoải mái.
Từ sau khi gặp cậu trong phòng VIP của câu lạc bộ, ánh mắt vị tiểu thiếu gia của Lan gia này cho tới bây giờ dường như cũng chỉ có một mình Cốc Tu Cẩn, mặc dù cậu ta biết cậu là bạn trai của Cốc Tu Cẩn, nhưng cậu ta vẫn xử sự tựa như Cốc Tu Cẩn vẫn còn độc thân.
Đường Hiểu không thích nhất chính là ánh mắt Lan Lâm nhìn Cốc Tu Cẩn.
Tên tuổi Cốc Tu Cẩn ở thủ đô kỳ thật cũng không nổi tiếng lắm, rất nhiều người kỳ thật chưa từng nghe thấy tên anh, nhưng trong giới quân sự thì tiếng tăm lừng lẫy, mười tám tuổi đã lập rất nhiều thành tích mà đến bây giờ vẫn chưa có người nào phá được.
Bởi vậy khi biết Cốc Tu Cẩn đến tham gia tiệc rượu, sau khi bọn họ đến không bao lâu, thì nhóm người đó đã quấn lấy Cốc Tu Cẩn.
Đường Hiểu ở bên cạnh nghe nói chuyện một lúc liền cảm thấy cực kỳ vô nghĩa.
Kỳ thật chỉ toàn là những lời khen tặng đầy khách sáo, nói vô cùng trôi chảy lưu loát, so với việc ngồi đây nghe bọn họ nói chuyện, không bằng đi ăn cái gì còn tốt hơn.
Cốc gia sáu giờ đã ăn cơm, đến bây giờ đã qua ba giờ, những gì nên tiêu hóa cũng đã tiêu hóa hết rồi.
Cốc Tu Cẩn thấy cậu thường xuyên ai oán liếc mắt nhìn về phía những món ăn, còn lỗ tai thì gần như sắp rớt xuống đất, nhịn không được bật cười, vô cùng tự nhiên xoa đầu cậu, “Đi tìm Tiểu Kỳ, có lẽ con bé giờ đang ở chỗ bàn điểm tâm bên kia, để em ở cùng với con bé anh yên tâm hơn.”
Đường Hiểu quăng cho anh một ánh mắt ‘Thật sự có thể chứ?’
Cốc Tu Cẩn gật gật đầu, “Đi đi.”
Đường Hiểu lập tức hớn hở chạy về phía những món ăn.
Tận mắt nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà của Cốc Tu Cẩn đối với một thanh niên xa lạ, thậm chí khiến bọn họ có loại cảm giác vô cùng ôn nhu, cả đám người không khỏi hai mặt nhìn nhau, lượng tin tức này tựa hồ không nhỏ.
“Cốc thiếu gia, cậu ấy là ai vậy?” Có người lớn mật hỏi.
Cốc Tu Cẩn thu hồi ánh nhìn, tầm mắt đảo qua người mang vẻ mặt bát quái, từ bồi bàn ở bên cạnh lấy một ly rượu đỏ, chỉ nhàn nhạt cười nói, “Em ấy là người yêu của tôi.”
Mọi người thoáng yên lặng vài giây.
Lớn tiếng tuyên bố như vậy, rõ ràng là muốn truyền ra ngoài.
Vừa nghĩ tới thân phận Cốc Tu Cẩn, không ai dám nói gì anh cả, về chuyện anh thích đàn ông, trong cái vòng lẩn quẩn của bọn họ cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Từ thái độ của Cốc Tu Cẩn, bọn họ cũng có thể nhận ra dường như anh là thật lòng.
Không biết là ai nói câu ‘Chúc mừng’ đầu tiên, những người khác đều động kinh mà chúc mừng theo, khiến những tân khách cách đó không xa liên tiếp nhìn qua bên này, người không biết chuyện còn cho rằng Cốc Tu Cẩn mới là nhân vật chính của tiệc rượu hôm nay.
Đường Hiểu dựa theo chỉ dẫn của Cốc Tu Cẩn tìm được bàn điểm tâm, quả nhiên thấy Cốc Tiểu Kỳ, nếu không phải Cốc Tu Cẩn nói, cậu thật sự không biết hóa ra Cốc Tiểu Kỳ là một tâm hồn ăn uống.
Không giống những tiểu thư thế gia liều mạng làm quen với những người khác, kết quả cô nhóc thì ngược lại, trốn ở góc phòng không ngừng chăm sóc bao tử của mình, cũng không sợ ăn no căng cả bụng.
Cốc Tiểu Kỳ cảm thấy có người đang nhìn mình, ngẩng đầu liền thấy Đường Hiểu mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô, không hề báo trước, dọa cô nhóc nhảy dựng lên, lập tức bị mắc nghẹn bánh ngọt, ho khan vài cái mới bình thường lại.
“Sao anh lại ở đây, không đi cùng với anh họ à?”
Đường Hiểu ngồi xuống bên cạnh cô bé, “Bọn họ nói chuyện tôi không có hứng thú, học trưởng bảo tôi đi tìm cô chơi.”
Cốc Tiểu Kỳ bĩu môi, anh họ thật là cẩn thận, nhưng mà có người ngồi ăn chung với mình quả thật rất tốt, “Tôi nói với anh, điểm tâm ở hàng thứ nhất không thể ăn, anh muốn ăn thì ăn ở hàng thứ hai và hàng thứ ba ấy…”
Tâm hồn ăn uống Cốc Tiểu Kỳ lập tức truyền thụ cho Đường Hiểu những món ăn tâm đắc của mình.
Hai tâm hồn ăn uống ở cùng một chỗ tuyệt đối bắt mắt hơn rất nhiều so với một người, vì thế, đã có người chú ý tới hai người bọn họ.
Năm phút đồng hồ sau, một mỹ nữ làm người mở đường đi đến trước mặt bọn họ.
“Đường Hiểu, không ngờ có thể gặp được cậu ở đây, xem ra chúng ta rất có duyên.”
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Đường Hiểu ngẩng đầu lên liền thấy mỹ nữ tổng tài quen thuộc Cố Kỳ, hôm nay Cố Kỳ mặc một chiếc váy dài hở ngực màu đen, váy dài ôm sát đường cong của cô ta một cách vô cùng hấp dẫn, tràn ngập cảm giác mê người, cô ta vừa bước vào, lập tức thu hút tầm mắt của nhóm đàn ông xung quanh về phía này.
Trên thực tế, Đường Hiểu cũng biết thật sự rất có duyên.
Rõ ràng Cố Kỳ là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Bạch Vân, lại không ở H thị mà chạy đến thủ đô, hơn nữa còn nhiều lần xuất hiện trước mặt cậu, cảm giác duyên phận này thật sự có chút diệu kỳ.
“Cố tổng, thật sự rất trùng hợp!” Đường Hiểu khách sáo trả lời lại một câu.
Cố Kỳ đột nhiên gọi bồi bàn đến, bảo bồi bàn lấy cho Đường Hiểu và Cốc Tiểu Kỳ mỗi người một ly nước, thấy bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, liền giải thích, “Ăn nhiều điểm tâm sẽ không tốt lắm, nên uống một ít nước sẽ tốt hơn.”
“Vậy cảm ơn.” Cốc Tiểu Kỳ rốt cục liếc mắt đánh giá cô ta một cái.
Cố Kỳ đáp một câu không cần khách khí, sau đó liền cười cười rời đi.
“Tôi cảm thấy người phụ nữ này rất có tâm kế, cô ta là bạn của anh sao?” Cố Kỳ đi rồi, vẻ mặt nghiêm túc của Cốc Tiểu Kỳ lập tức trở thành dáng vẻ không chút để ý.
Đường Hiểu lắc đầu, “Không phải, cô ta là CEO của tập đoàn Bạch Vân, nhưng lại xuất hiện ở đây chắc là có nguyên nhân khác.”
“Hóa ra là đuổi theo người ta.” Cốc Tiểu Kỳ xem thường đánh giá một câu.
Đường Hiểu đột nhiên đứng lên, xoa cái bụng ăn đến mức no căng, “Tôi đi toilet một chút.”
Cốc Tiểu Kỳ vội vàng nói, “Cẩn thận một chút đó, đám người tạp nham ở tiệc rượu nhiều lắm, nếu năm phút đồng hồ sau anh không ra, tôi sẽ đến WC nam tìm anh.”
Nghe được câu nói đầy bưu hãn này, Đường Hiểu thiếu chút nữa định nói cậu không đi nữa.
Cậu tin tưởng, nếu năm phút đồng hồ sau mình còn không ra, Cốc Tiểu Kỳ sẽ thật sự tự mình đi tìm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]