Ngày hôm sau, Đường Hiểu cho rằng bác cả và bác hai sẽ đến nữa, bất quá đến trưa vẫn không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, bọn họ không thể nào dễ dàng từ bỏ như thế, cho nên cậu không dám thả lỏng cảnh giác.
Về phần giấy tờ nhà, Đường Hiểu biết tính cách của ông nội, một khi đã cho cậu thì tuyệt đối sẽ không lấy lại, cho nên cậu quyết định tạm thời giữ lấy, chờ người bên phía đầu tư phát triển B thị đến đây sẽ quan sát tình hình.
Chăm sóc ông nội xong, Đường Hiểu chuẩn bị thừa dịp ông nội nghỉ ngơi sẽ dọn dẹp căn phòng của bác cả một chút.
Nếu để ông nội nhìn thấy căn phòng của bác cả giống hệt như lúc trước, nhất định sẽ nghi ngờ tối hôm qua Cốc Tu Cẩn ngủ trong phòng của cậu, với sự khôn khéo của ông nội, nhất định sẽ bị ông nhìn ra thứ gì đó.
Phòng của bác cả ở ngay bên cạnh phòng cậu, bất quá đã lâu chưa lau chùi, cho nên bụi bẩn trong phòng rất nhiều.
Đường Hiểu lấy tấm vải phủ lên những gia cụ ra, nhất thời khiến không ít bụi bẩn bay lên, bị ánh mặt trời chiếu vào, lại càng nhìn thấy rõ hơn trong không khí bụi bẩn cỡ nào.
“Có cần anh giúp đỡ hay không?” Cốc Tu Cẩn đứng trước cửa phòng mở miệng nói.
“Không cần đâu!” Đường Hiểu khoát tay, trong phòng rất bẩn, nếu cậu không mang khẩu trang, bản thân cậu cũng không thể tiếp tục đứng đây.
Cốc Tu Cẩn nghĩ rằng cho dù anh đi vào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-chi-dao/2584706/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.