Bốn người Đường Hậu rời khỏi nhà nhưng không lập tức đi khỏi thôn Đường Khẩu.
Mấy ngày nay liên tục xum xoe nịnh bợ ông lão, chính là muốn ông lão nhả căn nhà cho bọn họ, nhưng với tình huống hiện tại, hiển nhiên ông lão không muốn cho bọn họ, hơn nữa Đường Hiểu cũng đã trở về đây rồi.
“Theo tôi thấy, lão già chết tiệt kia chắc chắn sẽ đem căn nhà cho Đường Hiểu.” Uông Hà nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chị dâu, dù thế nào ông ấy cũng là cha của chúng ta, có thể không gọi ông ấy là lão già chết tiệt được không?” Đường Minh thoáng bất mãn nói, trong lòng nghĩ là một chuyện, nhưng chính tai nghe được vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Uông Hà cười lạnh nói, “Ở trước mặt tôi không cần diễn trò, nếu chú thật sự xem ông ta là cha, sẽ mặc kệ sống chết của ông ta hay sao? Ngoài miệng nói dễ nghe như vậy, kỳ thật trong lòng chú mới là người muốn được thừa kế căn nhà kia hơn ai hết.”
Đường Minh bị bà ta chặn họng không nói nên lời.
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta phải suy nghĩ làm sao để nắm trong tay quyền thừa kế căn nhà, hơn nữa chúng ta còn phải xác định xem có phải ba đã giao quyền thừa kế Đường Hiểu rồi hay không.” Hoàng Thái mở miệng nói.
Bà ta vừa mở miệng, Uông Hà cư nhiên ngoài ý muốn mà không phản bác lời bà ta.
Muốn phản bác cũng không được, bởi vì ba của Hoàng Thái và ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-chi-dao/2584701/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.