Sau khi cửa mở, Cốc Tu Cẩn vừa nhìn thấy bộ dáng của cậu, không khỏi kinh ngạc nói: “Cậu ở trong đó làm gì vậy, vừa rồi hình như có âm thanh gì đó…”
“Anh nghe lầm rồi, không, không có âm thanh gì hết!” Đường Hiểu vội vàng cắt đứt lời nói của anh.
Thấy cậu gấp đến mức ngay cả phòng cũng không muốn cho anh vào, Cốc Tu Cẩn rất săn sóc không tiếp tục đề tài này nữa, “Đường Hiểu, tôi nghe Trương quản gia nói, tối hôm qua cậu thức đêm có phải không? Tối hôm qua tôi đã nghe cậu nói thế nào, rõ ràng cậu đã hứa với tôi, tại sao chớp mắt đã quên hết rồi?”
Đường Hiểu có chút khóc không ra nước mắt, do dự một lúc mới nhăn nhó nói, “Tôi không có chơi game… Chính là, tối hôm qua thật sự có chút mất ngủ.”
Lời này kỳ thật không phải giả, sở dĩ cậu do dự không nói chính là sợ Cốc Tu Cẩn sẽ tiếp tục truy vấn cậu tại sao lại mất ngủ.
“Mất ngủ? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, hay là miệng vết thương vẫn còn đau?” Cốc Tu Cẩn đẩy cánh cửa đang nửa khép nửa mở ra, kéo Đường Hiểu qua cao thấp nhìn một lần từ trên xuống dưới.
“Không sao, chỉ là đột nhiên không ngủ được, chỉ có một đêm thôi mà, hiện tại tôi đã không có việc gì rồi.” Đường Hiểu đè tay anh lại, lắp bắp nói, cậu lo lắng Cốc Tu Cẩn sẽ lại tiếp tục hỏi, vội vàng nhấn mạnh rằng mình thật sự đã không có việc gì.
Cốc Tu Cẩn bị cậu làm cho dở khóc dở cười, đành phải từ bỏ, “Được rồi, tôi sẽ tin cậu lần này, bất quá tối nay nếu cậu lại nói ‘mất ngủ’ thì ngày mai tôi sẽ gọi bác sĩ Lưu đến đây giúp cậu khám bệnh.”
Đường Hiểu liên tục cam đoan tối nay tuyệt đối cậu sẽ không mất ngủ nữa, bất quá cậu cảm thấy dường như Cốc Tu Cẩn vừa rồi cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘mất ngủ’ này, chẳng lẽ là do cậu bị ảo giác sao?
Sau khi Cốc Tu Cẩn cất bước rời đi, Đường Hiểu lập tức khóa cửa phòng lại, trèo lên giường tiếp tục xem trang Web của cậu.
Tuy rằng cậu đã hứa với Cốc Tu Cẩn sẽ ngủ sớm một chút, nhưng mà bây giờ chỉ mới hơn tám giờ, còn hơn một tiếng nữa mới đến mười giờ. Nếu không rõ ràng những nghi hoặc trong lòng, buổi tối hôm nay khẳng định cậu sẽ lại mất ngủ cho xem.
Sau khi có kinh nghiệm từ những lần trước, lần này Đường Hiểu mở trang Web ra tương đối thuần thục hơn, trải qua việc tìm hiểu về đồng tính luyến ái tối hôm qua và cả ngày hôm nay, Đường Hiểu đã biết, trên thế giới này kỳ thật tồn tại rất nhiều đồng chí, mặc dù phần lớn không thể công khai ra ngoài ánh sáng, nhưng cũng không có nghĩa là giữa họ không có chân tình.
Vào ban ngày, Đường Hiểu không cẩn thận dạo qua một diễn đàn.
Đó là một diễn đàn của đồng chí, bên trong có rất nhiều đồng tính nam và đồng tính nữ, độc thân có, có người yêu rồi cũng có, còn có những người tìm bạn đời, bài post rất nhiều, số lượng các loại tin tức phi thường lớn.
Đường Hiểu thấp thỏm xem những bài post khiến cậu hứng thú, phát hiện có một bài làm cậu cảm thấy thực phấn chấn.
Người đăng tải bài post tên là Suất Oa, đại ý nói đồng tính luyến ái không có tội, bọn họ cũng giống những người bình thường, chẳng qua trùng hợp người yêu của bọn họ là đàn ông mà thôi, khuyên mọi người hãy dũng cảm theo đuổi tình yêu của chính mình.
Phát hiện một nhóm người ‘cùng chung chí hướng’ với mình, Đường Hiểu nhất thời không còn cảm thấy việc yêu một người đàn ông là điều khiến người khác sợ hãi nữa. Cho nên sau khi do dự nửa ngày, cậu gửi một bài post nặc danh xin giúp đỡ, đại ý của bài post chính là —
Tôi có quen một người bạn, cậu ấy là một nhân viên nghiệp vụ, cậu ấy thích một khách hàng của mình, đồng thời khách hàng kia còn là học trưởng thời đại học của cậu, lớn hơn cậu bốn tuổi, lúc còn học là một nhân vật làm mưa làm gió, sau khi tốt nghiệp thì tự mình lập nghiệp, mở một công ty, muốn hỏi mọi người một chút cậu ấy có thể theo đuổi vị học trưởng này không, và làm thế nào mới theo đuổi được anh ta.
Bài post này là do cậu đăng tải trước khi Cốc Tu Cẩn trở về, sau đó cậu phải ăn cơm tắm rửa, mãi đến bây giờ mới có thời gian mở ra xem.
Đường Hiểu vốn nghĩ phải tìm một lúc mới nhìn thấy bài post kia, không ngờ vừa mới click vào thì đã thấy bài post của cậu nằm ngay ở trang đầu, mồ hôi lạnh nhất thời chảy xuống.
Bài post cư nhiên chỉ trong hai giờ ngắn ngủi đã bị đưa lên trang đầu, lại còn được admin gắn sao, tiêu đề biến thành một chuỗi kí tự đỏ thẫm, số lượng phản hồi đã vượt hơn năm trăm cái.
Đường Hiểu nơm nớp lo sợ click chuột vào, kết quả phản hồi đầu tiên đã khiến cậu trừng to mắt, phản hồi kia nói, chủ post người bạn mà cậu nói kỳ thật chính là cậu phải không, tôi có thể hiểu, loại chuyện này ai cũng không muốn quang minh chính đại nói ra.
Đường Hiểu yên lặng tặng anh ta một chữ ‘lực’, sau đó tiếp tục xem xuống phía dưới, tốt có xấu có, có người ủng hộ cậu theo đuổi học trưởng, nói thân phận địa vị không thành vấn đề, cũng có rất nhiều người ôm thái độ vây xem, cũng có một ít bảo cậu đừng có ý nghĩ kỳ lạ, ông chủ của một công ty thì hơn phân nửa là nhìn cậu chẳng vừa mắt, bất quá loại này ít hơn, trong hai mươi cái mới xuất hiện một hai cái. Đường Hiểu dứt khoát không xem nữa, loại này thuần túy chính là đả kích lòng tự tin của cậu.
Xem được hơn một trăm phản hồi, Đường Hiểu phát hiện phần lớn là khích lệ cậu thổ lộ với học trưởng, bảo cậu cố lên không phải sợ linh tinh, nhưng cũng chỉ như vậy thôi, một lời đề nghị thực tế cũng không có.
Đang lúc Đường Hiểu định đóng bài post lại, đột nhiên mắt sắc nhìn thấy phản hồi cuối cùng, nội dung bảo người bạn của cậu thêm QQ cậu ta, cậu ta có thể giúp cậu ấy giải đáp thắc mắc.
Lời nói của người này khiến Đường Hiểu rất động tâm, cậu nhìn lên tên của người trả lời, gọi là ‘Rung động cuối xuân đầu hạ’, một cái tên rất có hương vị hạnh phúc.
Sau khi do dự vài phút, cậu quyết định thử xem sao, liền xin số QQ, sau đó thêm cậu ta làm bạn bè.
Sự thật chứng minh, cậu không quyết định sai, cậu và người kia cùng nói chuyện phiếm, từ chín giờ cho tới hơn mười giờ, lần đầu tiên có loại cảm giác ý do vị tẫn. (1)
Người kia rất kiên nhẫn, thấy cậu đánh chữ chậm cũng không cảm thấy phiền, cuối cùng nhất nhất giải đáp tất cả vấn đề của cậu.
Mặc dù không nghe được giọng nói của cậu ta, nhưng từ trong đối thoại của cậu ta, Đường Hiểu cảm thấy ‘Rung động cuối xuân đầu hạ’ chắc hẳn là một người có tính cách rất ôn hòa.
Trước khi logout, ‘Rung động cuối xuân đầu hạ’ còn khích lệ cậu đi thổ lộ.
“Tôi cảm thấy rất khó gặp được một người mình thực lòng yêu thích, cho dù đối phương là một người đàn ông, mặc kệ tình cảm này có được người đó tiếp nhận hay không, tôi nghĩ điều quan trọng nhất là không để mình phải hối hận.”
“Nhưng mà, tôi không biết anh ấy có thích tôi hay không.” Đường Hiểu do dự gửi tin nhắn qua.
“Loại chuyện này chỉ có làm thử rồi mới có thể biết được, trước kia tôi cũng giống như cậu vô cùng rối rắm, sau khi biết mình thích một người đàn ông, tôi đã từng trốn tránh một khoảng thời gian…”
‘Rung động cuối xuân đầu hạ’ vì khích lệ cậu mà đem chuyện tình cảm của mình nói cho cậu nghe, tình huống của cậu và cậu ta cũng có chút giống nhau.
Vốn dĩ cậu ta là viên chức nhỏ của một công ty, cùng với người yêu hiện tại của cậu ta kết bạn trong trò chơi, sau đó phát hiện mình đối với người yêu có tình cảm, dằn vặt một khoảng thời gian vẫn không dám lấy hết can đảm đi thổ lộ, kết quả khiến cậu ta rất hối hận. Dù toàn bộ quá trình rất lừa gạt, nhưng hiện tại cậu ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Đường Hiểu nghe xong cũng cảm thấy thật phấn chấn, “Được rồi, tôi sẽ cố gắng tìm cơ hội thích hợp để thổ lộ.”
Sau khi logout, Đường Hiểu tắt máy tính, bước vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mới thoa thuốc rồi tắt đèn lên giường ngủ. Đêm nay cậu ngủ sâu hơn so với bình thường, có lẽ là liên quan đến việc mất ngủ tối hôm qua.
Ở phòng bên cạnh, Cốc Tu Cẩn đứng ở ngoài ban công một lúc, mãi đến khi anh nhìn thấy đèn phòng bên cạnh tắt đi, lúc này mới xoay người bước vào phòng.
(1) Ý do vị tẫn: ý còn chưa nói hết, còn chưa thỏa mãn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]