Chương trước
Chương sau
Cốc Tu Cẩn để Đường Hiểu xuống xe trước rồi vào phòng khách chờ, sau đó tự mình lái xe đến ga ra dưới tầng hầm, không lâu sau anh liền kéo vali hành lý trở lại.

Quả nhiên Đường Hiểu đang ngồi chờ trên ghế sôpha trong phòng khách, tâm trạng thập phần thấp thỏm. Nếu không phải túi hồ sơ làm bằng da, phỏng chừng đã bị cậu nắm đếm biến dạng. Nhìn thấy Cốc Tu Cẩn, cậu liền bật người đứng lên.

Cốc Tu Cẩn tựa như không nhận thấy bộ dáng khẩn trương của cậu, bước qua nhẹ nhàng vỗ vai cậu nói, “Trước tiên lên lầu, đem những vật dụng trong vali ra sắp xếp lại.”

Đường Hiểu bị động để anh tùy ý lôi kéo.

Sau khi vào phòng, Cốc Tu Cẩn dường như còn muốn giúp cậu sắp xếp quần áo. Đường Hiểu giật mình, tất cả lý trí đều quay trở về, vội vàng buông túi hồ sơ trên tay, đoạt lấy vali hành lý trong tay Cốc Tu Cẩn nói, “Học trưởng, hành lý để tôi tự mình sắp xếp là được. Hơn chín giờ rồi, nếu anh có việc thì cứ đi đi.”

Khó có được lần này Cốc Tu Cẩn không phản bác, quả thật anh đang có chút việc cần làm, “Được rồi, có việc gì có thể tìm tôi, tôi ở trong thư phòng.”

Đường Hiểu liên tục gật đầu, “Được rồi mà, học trưởng nếu anh có việc thì nhanh lên đi.” Sau đó cậu liền không đợi được mà đuổi người.

Cốc Tu Cẩn dở khóc dở cười bị cậu đẩy ra khỏi phòng, quay đầu lại chỉ thấy cậu đứng ở cửa nhếch miệng cười với anh, còn vươn tay quơ quơ, bộ dáng này so với bộ dáng trầm mặc như một đứa trẻ tự bế lúc nãy hoàn toàn bất đồng, khiến anh không khỏi lắc lắc đầu.

Nhìn bóng dáng Cốc Tu Cẩn rời đi, Đường Hiểu thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nếu còn tiếp tục cùng anh ngồi trong phòng này, Đường Hiểu cảm thấy mình sẽ bị nghẹn chết.

Để làm cho bản thân tỉnh táo lại, bất đắc dĩ cậu mới phải đẩy Cốc Tu Cẩn ra khỏi phòng, thấy anh không tức giận, cậu mới có thể yên tâm một chút.

Sau khi đóng cửa lại, Đường Hiểu phát ngốc nhìn vali hành lý một lúc, sau đó mới nhận mệnh bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Phòng cậu ở chính là phòng khách của biệt thự, bất quá cho dù là phòng khách, những vật dụng trong phòng cũng đều rất xa hoa. Chẳng hạn như tủ quần áo, chiều cao 1m5, chiều ngang cũng gần 2m. Mở cửa tủ ra liền thấy bên trong trống không, cơ hồ có thể chứa bảy tám mươi bộ quần áo.

Đường Hiểu đem quần áo của mình treo lên, chỉ có vài bộ quần áo lạc lõng khiến tủ quần áo trông đặc biệt mộc mạc, ngay cả bản thân cậu cũng không đành lòng nhìn.

Chờ khi cậu sắp xếp xong, thời gian đã qua hơn mười lăm phút. Đường Hiểu vốn định đem vali hành lý đặt vào khoang trống phía dưới tủ quần áo, nhưng chợt nhớ nó có chút bẩn, liền đem ý định đó quẳng ra khỏi đầu, tìm một góc bí mật cất vào.

Sau khi làm xong việc này, Đường Hiểu nhìn lên đồng hồ báo thức trên tường, đã gần chín giờ hai mươi phút.

Từ khi làm việc tại công ty bảo hiểm, cứ đến mười giờ cậu liền lên giường ngủ, bởi vì ban ngày đi làm phải chạy tới chạy lui khắp nơi, sau khi trở về căn bản là mệt muốn chết, cho nên bây giờ đã hình thành thói quen mười giờ thì lên giường ngủ.

Tuy rằng cả ngày hôm nay cũng không làm việc gì, hiện tại Đường Hiểu cũng không mệt, bất quá đã là thói quen, cho nên cậu liền thay quần áo chuẩn bị đi ngủ.

Đường Hiểu ôm cái gối mà Cốc Tu Cẩn cho cậu lúc trước, bởi vì xương cụt của cậu bị nứt không nghiêm trọng lắm, cho nên chỉ cần khi nằm nghiêng, không có cảm giác đau thì không thành vấn đề.

Đang lúc cậu chuẩn bị nằm xuống, cửa phòng liền không báo trước vang lên tiếng gõ cửa. Lúc này ai lại đến tìm cậu, chẳng lẽ là Trương quản gia? Bởi vì Cốc Tu Cẩn vừa mới rời khỏi chưa đến một giờ, cho nên cậu không nghĩ lại có thể là anh.

Đường Hiểu nói, “Cửa không khóa, mời vào!”

Cửa mở, người đến không phải là Trương quản gia như trong dự đoán của cậu, mà là Cốc Tu Cẩn.

Thấy cậu nằm trên giường, Cốc Tu Cẩn hơi nhướng mày kinh ngạc bước đến, “Cậu ngủ sớm thật, bất quá đi ngủ sớm một chút đối với cơ thể cũng tốt!”

“Học trưởng, anh có việc gì sao?” Đường Hiểu chớp chớp mắt mấy cái nhìn anh.

“Không có việc gì thì không thể đến tìm cậu sao?” Cốc Tu Cẩn trêu đùa, thấy vẻ mặt cậu xấu hổ, mới giải thích, “Đùa với cậu thôi, tối nay cậu vẫn chưa thoa thuốc, tôi đoán là cậu sắp ngủ, lại đây tôi thoa thuốc cho cậu!”

Anh chưa nói dứt lời, Đường Hiểu liền nhớ đến hình ảnh lõa mông đêm trước, còn có hình ảnh cậu bị tách hai chân ra để thoa thuốc. Nếu không có chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhiều lắm thì cậu chỉ đỏ mặt xấu hổ mà thôi. Nhưng mà bây giờ cậu phát hiện mình có tâm tư khác thường đối với Cốc Tu Cẩn, cậu liền có chút sợ hãi, sợ bị Cốc Tu Cẩn biết được cậu có phản ứng với anh.

Đường Hiểu vội vàng lấy tuýp thuốc mỡ bên giường, hai tay khẩn trương nắm chặt, đồng thời dời tầm mắt chột dạ nói, “Bây giờ tôi đã tốt hơn nhiều rồi, tự tôi có thể thoa thuốc không cần làm phiền anh đâu! Không phải anh còn có việc sao, anh cứ đi làm đi, tôi có thể tự thoa được mà!”

Cốc Tu Cẩn bình tĩnh nhìn cậu vài giây, thấy thái độ kiên quyết của cậu thực kiên quyết, thuận tiện nói, “Vậy được rồi, nhớ rõ không cần miễn cưỡng. Nếu thật sự có việc gì, nhất định phải nói cho tôi biết, được không?”

Đường Hiểu thấy anh đồng ý, lập tức vui sướng gật gật đầu, “Tôi sẽ nói mà, học trưởng anh yên tâm đi!”

Cốc Tu Cẩn đi qua không lâu lại rời khỏi phòng, đứng ở cửa nói với cậu, “Buổi tối tốt lành, chúc cậu có một giấc mơ đẹp!”

Đường Hiểu cũng chúc anh ngủ ngon, Cốc Tu Cẩn lại một lần nữa đóng cửa rồi rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.