Sau khi hết thảy đã trần ai lạc định, Tạ Lâm Khê mơ một giấc mơ.
Ở trong mơ, hắn và Tề Tĩnh Uyên không nói những ám muội trong lòng mình ra, hai bên vẫn luôn duy trì thân phận Vương gia cùng thần tử. Tề Tĩnh Uyên vì đại Tề lo lắng hết lòng, một lòng phụ tá tiểu hoàng đế, quyết không hai lòng.
Nhưng hành động của y lại đổi lấy người khác từng bước ép sát.
Y quang minh lỗi lạc đổi lại chính là bị người khác lén lút tính kế, ở thời điểm bọn hắn không còn đường nào có thể đi, Tạ Lâm Khê lựa chọn Tề Hàn Chương làm đường lui, thế nhưng con đường này vẫn cứ là tử lộ.
Trong giấc mộng miên man, Tạ Lâm Khê mơ thấy chính mình đã chết đi.
Hắn mơ tới bản thân mình chết trong đêm tuyết trắng, bộ dáng khi chết có hơi thê thảm. Lúc đó phía sau có Tề Hàn Chương dẫn dắt truy binh, phía trước là đường tuyết thênh thang, Tề Tĩnh Uyên nắm tay hắn, cả người đều đang run rẩy .
Hắn nhìn thấy Tề Tĩnh Uyên đỏ khóe mắt, hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói một câu đứt quãng đi mau.
Tề Tĩnh Uyên khóc, nước mắt tích tích rơi lên mặt hắn, nước mắt này rất lạnh lẽo, hắn muốn nhấc tay sờ lên gương mặt của Tề Tĩnh Uyên, bảo y đừng khóc, thế nhưng trên người hắn quá đau, cũng không có khí lực.
Mọi khí lực hắn dồn được đều dùng vào một chữ, đi...
Hắn muốn để Tề Tĩnh Uyên sống sót, sống sót trốn chạy truy binh, sống sót rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-than-cua-quan-vuong/1054194/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.