Chương trước
Chương sau
Người thổi tiêu là Tề Tĩnh Uyên, trên tay là cây tiêu cũ mà Tạ Lâm Khê mang tới.
Sau khi Tề Tĩnh Uyên lên làm Nhiếp chính vương, rất ít khi mặc trang phục có màu sắc tươi sáng như thế, bình thường chủ yếu là mặc huyền y, âm trầm não nề, khiến người ta theo bản năng mà quên mất tuổi tác của y.
Hôm nay y một thân tử y đứng ở chỗ này, vóc người thon dài, lưng rộng eo thon, lông mày thanh mắt nhạt, dung mạo điệt lệ, vô cùng xinh đẹp.
Nhịp tim của Tạ Lâm Khê nhảy lên, hắn đi lên trước hôn hôn ám ám hô tiếng Vương gia. Có lẽ là bởi vì nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại mẫu thân, trong giọng nói còn mang theo quyến luyến vô thức không rõ.
Tề Tĩnh Uyên khẽ ừ một tiếng, lấy tiêu gõ gõ vào lòng bàn tay, ánh mắt dừng lại trên thang thuốc, nói: "Thân thể không thoải mái sao?"
Nhìn cũng không giống, người trước mắt sắc mặt hồng hào, ánh mắt rõ ràng, tư thái nhã tịnh, nói chuyện không vội không suyễn.
Chỉ là Tề Tĩnh Uyên biết có một vài chuyện không thể chỉ nhìn mặt ngoài, y biết Tạ Lâm Khê vẫn luôn nhẫn nhịn được.
Lúc trước Thiên Ngục Tư mới vừa thành lập, đủ loại binh hoang mã loạn, Tạ Lâm Khê lần đầu tiên giết người tay dính máu tươi, ăn cơm không thấy ngon miệng, người còn bắt đầu lên nhiệt. Hắn lại vờ như người không có chuyện gì, tất bật mọi chuyện.
Sau đó vẫn là Tề Tĩnh Uyên trong lúc vô tình phát hiện thân nhiệt của hắn rất cao, cứng rắn gọi ngự y đến chữa trị cho hắn mới đem người nhấn ở trên giường.
Từ đó về sau, Tề Tĩnh Uyên đối với Tạ Lâm Khê rất cẩn thận, bởi vì y biết người này căn bản không biết chăm sóc bản thân.
Nhìn ánh mắt của Tề Tĩnh Uyên xa xôi mang theo chăm chú cùng hoài nghi, tâm tư rõ ràng trôi dạt đến rất lâu trước đây, Tạ Lâm Khê vội đáp: "Không có, đây là cho Trương bá."
Tề Tĩnh Uyên lúc này mới gật gật đầu.
Tạ Lâm Khê nhìn bốn phía một chút, thần sắc nghiêm túc nói: "Vương gia xuất cung không mang theo thị vệ sao? Vương gia vẫn luôn bảo vi thần ở ngoài cung chú ý an toàn, chính mình sao lại buông lỏng cảnh giác như vậy."
Tề Tĩnh Uyên khẽ cười thành tiếng, nói: "Dẫn theo một chút, biết ngươi không thích nhiều người, sẽ không để bọn họ xuất hiện ở trước mắt." Nói tới chỗ này, thanh âm hơi giương lên: "Vô Song đang lo lắng ta sao?"
"Vi thần tất nhiên là lo lắng an nguy của Vương gia." Tạ Lâm Khê trả lời.
"Vậy ngươi không sợ ngày hôm nay đứng ở trong nhà này là người khác sao?" Tề Tĩnh Uyên lại nói.
Vừa nãy mặc dù y đang thổi tiêu, nhưng thần sắc của Tạ Lâm Khê y vẫn thấy rõ, người này từ đằng xa đi tới, bước chân hơi gấp, thần sắc trên mặt lại khá thoải mái, giống như đã biết rõ người trong viện là ai, trong lòng còn mang theo trông đợi.
Trong lòng Tề Tĩnh Uyên đã có ý nghĩ này, cơ mà vẫn cứ hỏi một câu như vậy.
Tạ Lâm Khê không chút suy nghĩ nói: "Viện tử này của vi thần tuy rằng không có ai trông coi, nhưng ngoại trừ Vương gia, sợ là không còn ai khác có thể dễ dàng đi vào."
Tề Tĩnh Uyên theo lời của hắn mà khóe miệng vẫn luôn hướng lên trên liền nhếch hẳn lên, chờ Tạ Lâm Khê nói xong, y liền rầm rì nói: "Là sao, ta nghe cũng không tin, Hàn Chương không phải thường xuyên đến đây à. Lẽ nào hắn cũng không vào được trong viện này?"
"Thế tử đến cũng chỉ ở tiền thính ngồi trong chốc lát, sẽ không tới hậu viện này." Nói tới chỗ này, Tạ Lâm Khê rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: "Người mà viện này không dám chặn chỉ có Vương gia."
Nụ cười trên mặt Tề Tĩnh Uyên triệt để trải ra, y vội ho một tiếng nói: "Vương phủ của ta cũng chỉ có Vô Song có thể tùy ý ra vào."
Tạ Lâm Khê theo bản năng muốn nói một câu hắn vô đức vô năng không dám so với Vương gia, nhưng thời điểm nhìn đến gương mặt tươi cười của Tề Tĩnh Uyên, những câu nói kia đến bên mép lại bị hắn nuốt trở về đổi thành một câu khác: "Trời lạnh, vương gia vào trong phòng ngồi đi."
Tề Tĩnh Uyên lắc đầu cự tuyệt nói: "Trong phòng ngột ngạt lắm, ở bên ngoài hóng gió một lát, thanh tỉnh đầu óc một chút cũng tốt."
Tạ Lâm Khê thấy y khăng khăng như vậy, liền gọi người sắc thuốc cho Trương bá, chính mình thì đi vào trong phòng lấy áo choàng lông ngân hồ ra, nói: "Vương gia nếu không muốn vào trong phòng, vậy thì khoác lên, miễn cho bị cảm lạnh."
Tề Tĩnh Uyên vốn muốn nói chính mình không lạnh, mà nhìn thấy áo choàng ngân hồ kia, giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó, thần sắc hơi ấm áp, tùy ý Tạ Lâm Khê khoác áo lên người y.
Sau khi tay của Tạ Lâm Khê rời khỏi người, đôi mắt Tề Tĩnh Uyên giật giật, cuối cùng y dịch chuyển tầm mắt, nói: "Vô Song cảm thấy vừa nãy ta thổi tiêu như thế nào?"
Tạ Lâm Khê thập phần nể tình nói: "Vương gia thổi tiêu đương nhiên là tốt nhất."
"Ngươi nha, chính là không thích nói thật." Tề Tĩnh Uyên hừ hừ nói: "Ta tự cho mình là cầm kỳ thư họa cái gì cũng tốt, mà chỉ có phương diện thanh nhạc không quá thông suốt. Hôm nay đột nhiên nghĩ đến cây tiêu ngươi đưa cho, muốn thổi cho ngươi nghe, nhắc nhở ngươi một chút, kết quả ngươi ngược lại thì hay rồi, nói dễ nghe thật đấy."
Y nói thì nói như thế, lại không có một chút ý tứ trách cứ, trên mặt thậm chí còn mang theo mấy phần biểu tình dương dương đắc ý.
Tạ Lâm Khê nhìn y, nói: "Vương gia, vi thần vừa rồi nói đều là thật tâm mà nói."
Tề Tĩnh Uyên cong cong ánh mắt ừm một tiếng, tiếp lời: "Ngươi yêu thích tiêu, ta thổi tiêu đi vào tai ngươi lại là tốt nhất, vậy sau này ngươi muốn nghe cái gì cứ nói, ta thổi cho ngươi nghe."
Tạ Lâm Khê vội đáp: "Vương gia, tuyệt đối không thể..."
Tề Tĩnh Uyên xen lời hắn: "Có gì không thể? Ngươi yêu thích nghe, ta tình nguyện thổi cho ngươi nghe, lẽ nào ngươi không muốn? Hoặc là nói ngươi vừa rồi nói dối, thực chất ta thổi tiêu không tốt."
"Vương gia." Mắt thấy y lầm bầm lầu bầu còn bắt đầu oan ức, Tạ Lâm Khê giống như than thở mà nói: "Không phải như vậy, Vương gia thân là Nhiếp chính vương, chưởng quản công việc của cả một nước, trăm công nghìn việc, sao có thể đặt tâm tư lên phương diện thanh nhạc được?"
Nói đến đoạn sau, Tạ Lâm Khê nhếch miệng lên, thần sắc có chút nghiêm túc. Hắn đối với thế nhân cũng không có tư định gì, ở trong mắt hắn thương nhân lão bách tính cũng được, quan chức hoàng tộc cũng thôi, đều là những người bình thường nhất.
Nhưng trong mắt thế nhân, mọi việc mọi chuyện đều có phân chia cao thấp.
Thái phó Quý Minh Nghị đi qua hai triều, ở trong mắt hắn sinh mệnh của một nhân công bình thường không bằng bất luận một quan chức nào.
Nếu để cho mọi người biết Tề Tĩnh Uyên vì hắn thổi tiêu, sợ là sẽ gây nên chê trách càng to lớn hơn.
Chính hắn cho dù là bị người lén lút gọi là ác quỷ, hắn cũng không để trong lòng, nhưng hắn không muốn để cho Tề Tĩnh Uyên phải gánh vác quá nhiều những thứ này. Mặc dù có lúc sự tình cũng sẽ không phát triển như ước nguyện của hắn, nhưng đây lại là tư tâm của chính hắn.
Tề Tĩnh Uyên nhướng mày lãnh đạm nói: "Bản vương tình nguyện."
Ngắn ngủi vài chữ, lại khiến hết thảy những suy nghĩ trong lòng của Tạ Lâm Khê đều biến mất.
Đột nhiên hắn lại cảm thấy, Tề Tĩnh Uyên chính là Tề Tĩnh Uyên, y muốn làm cái gì thì làm cái đó. Cái nhìn và trói buộc của thế nhân, chỉ cần Tề Tĩnh Uyên không thèm để ý thì có quan hệ gì đây.
Nghĩ tới việc này, Tạ Lâm Khê bất đắc dĩ tựa như dung túng nói: "Vương gia nói đúng lắm, Vương gia cao hứng là tốt rồi."
"Nghĩ thông suốt rồi?" Tề Tĩnh Uyên nói: "Còn may ngươi không phải đồ đầu gỗ đần độn, bằng không ta còn phải tốn nhiều tâm tư lắm."
Tạ Lâm Khê nhìn y cười cười.
Tề Tĩnh Uyên nói: "Nếu đã như vậy, vậy lúc riêng tư Vô Song có thể đừng xa lạ với ta như vậy hay không. Ngươi mở miệng là gọi Vương gia, luôn khiến ta cảm thấy chính mình vẫn còn đang ở trên triều, cả ngươi vô cùng căng thẳng. Ta ấy à, bên người trừ ngươi ra cũng không còn ai đặc biệt thân cận, thân là Nhiếp chính vương, muốn thả lỏng tâm tình cũng không được. Ta không muốn khi ở bên cạnh ngươi cũng như vậy, chi bằng cứ như lúc trước, ngươi gọi tên của ta, đừng gọi ta Vương gia, dù cho trong một đoạn thời gian ngắn thôi, có được hay không?"
Biết rõ y câu nói kế tiếp là cố ý giả bộ tội nghiệp, nhưng Tạ Lâm Khê lại không nói ra được lời cự tuyệt.
Biết hắn không lên tiếng chính là ngầm cho phép, tâm tình của Tề Tĩnh Uyên cực kỳ tốt, rõ ràng thân ở giữa trời gió lạnh mà lại cảm thấy cả người đều là ấm áp.
Y liếm môi một cái, thấp giọng nói: "Vô Song ca ca, ngươi nói, có được hay không?"
Một tiếng Vô Song ca ca mang theo mấy phần làm nũng trách móc này khiến trong lòng Tạ Lâm Khê run lên.
Lúc trước hắn được Tề Tĩnh Uyên nhặt về, phản ứng cực kỳ không thích, đối với bất kỳ người nào bất cứ chuyện gì đều có lòng phòng bị, sau khi biết được thân phận của Tề Tĩnh Uyên lại càng giữ chặt bản phận, một câu thừa thãi cũng không chịu nói, còn luôn luôn muốn rời đi.
Tề Tĩnh Uyên lại cứ nhất định phải trêu hắn, nói hắn cứ tiếp tục như vậy sẽ trở thành câm, sau đó liền quấn lấy hắn, có ngày lại đột nhiên lôi kéo tay áo của hắn gọi hắn một tiếng Vô Song ca ca, chúng ta trò chuyện.
Một tiếng Vô Song ca ca này đem Tạ Lâm Khê chấn động đến mức cả người đều vặn vẹo, từ đó về sau, hắn thay đổi, tính cách trở nên đặc biệt bao dung đặc biệt ôn nhuận, người cũng đặc biệt có thể nói chuyện.
Không nghĩ tới thời gian qua đi mấy năm, một tiếng Vô Song ca ca này lại từ trong miệng Tề Tĩnh Uyên hô lên.
Thân phận bất đồng, vị trí hoàn cảnh bất đồng, ngữ khí tự nhiên cũng bất đồng.
Tạ Lâm Khê sợ nếu còn không đáp ứng, y lại sẽ nói ra mấy câu chấn động khác, vì vậy vội nói: "Được."
Tề Tĩnh Uyên rầu rĩ cười ra tiếng, ánh mắt óng ánh, tựa như ngậm thủy quang, nói: "Vậy..."
Tạ Lâm Khê vội tiếp: "Tĩnh... Tĩnh Uyên."
Tề Tĩnh Uyên không có tên tự, có gọi, cũng chỉ có thể gọi tên.
Tạ Lâm Khê gọi tên mạnh mẽ vang dội, không giống đang gọi một người, mà lại như đang ở sa trường luyện binh.
Cảnh tượng này vốn là có chút buồn cười, Tề Tĩnh Uyên đang nhịn cười lại vì một tiếng Tĩnh Uyên này mà im bặt.
Tề Tĩnh Uyên rất muốn nói gì đó, nhưng có khi lại cảm thấy ngôn ngữ ở trên đời này là thứ vô lực nhất nhợt nhạt nhất, tựa như giờ khắc này trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ cũng không cách nào hình dung tâm tình của y.
Cuối cùng, dưới tình huống Tạ Lâm Khê không tiện lên tiếng trước, y nói: "Lâm Uyên Tiện Ngư, từ trên tên gọi cũng có thể thấy được duyên phận giữa chúng ta."
Tạ Lâm Khê không hé răng, không biết nên phản bác hay là nên tán thành.
Hai người nhìn nhau, có chút khó giải thích được mà không chủ động dời đi tầm mắt, mãi đến tận khi Tề Tĩnh Uyên đột nhiên hắt hơi một cái.
Tuy rằng nghĩ như vậy có chút không tốt, mà Tạ Lâm Khê lại hơi cao hứng, ít nhất không cần ngong ngóng đứng nhìn nhau không nói gì như vậy, hắn nói: "Vương... Bên ngoài lạnh, đi vào uống chén trà gừng giải hàn đi."
Tề Tĩnh Uyên gật đầu đồng ý, y nói: "Thời điểm ta xuất cung còn chưa ăn gì, đêm nay liền ở chỗ ngươi ăn một chút."
Tạ Lâm Khê nói: "Vương gia chưa ăn còn đứng trong gió rét, không sợ bị bệnh sao?"
"Hả?"
"Tĩnh Uyên."
"Ừm."
Đêm đó, Tề Tĩnh Uyên ở lại Tạ trạch ăn cơm tối uống trà gừng.
Đồ ăn rất bình thường, bất kể là mùi vị hay là món ăn cũng kém xa ngự thiện phòng.
Nhưng Tề Tĩnh Uyên ăn rất vui vẻ, thậm chí so với ngày thường còn ăn nhiều hơn một bát.
Sau buổi cơm tối, Tạ Lâm Khê nhìn sắc trời một chút, hắn nói: "Không còn sớm nữa, Tĩnh Uyên nên trở về cung rồi. Bằng không, một lát nữa cửa cung sẽ đóng."
Tề Tĩnh Uyên không nhanh không vội đáp: "Đó là hoàng cung, người ở bên trong là hoàng thượng cùng thái hậu, cũng không phải nhà ta, đóng cửa thì đóng cửa chứ."
Tạ Lâm Khê nghĩ một hồi cảm thấy cũng đúng, chỉ là gần đây Tề Tĩnh Uyên vẫn luôn ở trong Cảnh Hoa điện, cũng làm cho người ta quên y vốn là ở tại vương phủ.
Thói quen của con người thật rất đáng sợ, giống như hắn vậy, vừa bắt đầu gọi Tĩnh Uyên còn có chút nói lắp, hiện tại đã rất tự nhiên thuận miệng rồi.
"Vậy ta đưa ngươi về vương phủ."
Tề Tĩnh Uyên giương mắt nhìn hắn một chút, người ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, y nói: "Ta cũng không muốn về vương phủ, nhiều ngày như vậy rồi không ở, cũng không biết đệm chăn có sạch sẽ hay không."
Theo lời y mở miệng, trong đầu Tạ Lâm Khê có cỗ dự cảm không tốt.
Tiếp đó, dự cảm trở thành sự thật, Tề Tĩnh Uyên nói: "Đêm nay, ta chỗ nào cũng không đi, sẽ ngủ ở chỗ ngươi."
Tạ Lâm Khê: "..."
Tạ Lâm Khê nhẫn nhịn kích động muốn xoa mặt, bất đắc dĩ nói: "Vương gia, chỗ ta nhìn thì giống cái nhà đấy, nhưng phòng khách từ xưa tới nay chưa từng có ai ở qua, trong nhà cũng không có đệm chăn dư thừa." Vừa căng thẳng, tên cũng không hô, liền đổi thành hai chữ Vương gia.
Nhưng lúc này, căn bản người ta không thèm để ý chút chuyện nhỏ đó.
"Không sao." Tề Tĩnh Uyên không để ý chút nào nói: "Ta ngủ chung phòng với ngươi là được."
"Hả?" Tạ Lâm Khê sững sờ một chút mà rất nhanh đã phản ứng lại, nhìn ra y thật sự nghiêm túc, hắn không tiện đuổi người, liền nhắm mắt nói: "Cũng được, nếu như Vương gia thật sự là muốn ngủ lại, vậy thì liền ở phòng của vi thần nghỉ ngơi một đêm."
Tề Tĩnh Uyên cân nhắc liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói: "Ngươi đừng có mà nghĩ để ta ở phòng ngủ ngươi đi ở phòng khách nha, ngươi là chủ ta là khách, nếu như ngươi đi ở phòng khách thì ta thành tu hú cướp tổ à? Ngươi ở cùng ta là được."
"Ngươi có, ta cũng không thiếu, đồng sàng cộng chẩm cũng sẽ không bắt ngươi phụ trách, Vô Song không phải nghĩ nhiều." Cuối cùng, Tề Tĩnh Uyên còn sâu xa nói như vậy.
"Vi thần không nghĩ nhiều." Tạ Lâm Khê nói.
Hắn chính là thật không nghĩ tới, Tề Tĩnh Uyên lại muốn ngủ lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.