Tạ Lâm Khê bình tĩnh liếc mắt nhìn Tề Tĩnh Uyên, mà Tề Tĩnh Uyên cũng không thay đổi sắc mặt vô cùng bình tĩnh nói: "Vô Song, ngươi là người hiểu rõ bản vương nhất, bản vương tín nhiệm ngươi, chắc chắn sẽ không bởi vì người khác thuận miệng gây xích mích ly gián mà có lòng nghi ngờ. Bản vương vẫn luôn thật cao hứng, ngươi cũng như vậy, biết rõ bản vương tín nhiệm bản vương. Trong hoàng cung to lớn này, bên người có thể có một người như vậy, bản vương thật sự rất vui vẻ."
Tạ Lâm Khê thu tầm mắt lại, nói: "Vi thần đi theo bên người Vương gia nhiều năm như vậy, biết rõ Vương gia là người như thế nào. Vi thần có mắt của chính mình, sẽ biết nhìn, có lỗi tai của chính mình, cũng sẽ biết nghe. Người khác suy nghĩ gì nói cái gì thì liên quan gì đến vi thần."
Tề Tĩnh Uyên vì lời của hắn mà cười ra tiếng trầm thấp, y vốn vô cùng xinh đẹp, nở nụ cười như thế thật sự là đẹp quá mức rồi.
Tạ Lâm Khê cứ như vậy yên tĩnh nhìn y, mi mục như họa, ôn nhuận tuấn nhã.
Qua một lát, Tề Tĩnh Uyên im lặng lại, y nhếch lên khóe miệng, đôi mắt óng ánh, đang định mở miệng nói gì đó đã thấy Kim Nhất trở về phục mệnh.
Khóe mắt khóe miệng của Tề Tĩnh Uyên vương chút không cao hứng, chỉ là công sự ở trước mặt, Cảnh Hoa điện này cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện, vì thế y đè lại những lời muốn nói, giương giọng để Kim Nhất tiến vào.
Kim Nhất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-than-cua-quan-vuong/1054152/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.