Khi Tạ Lâm Khê nghe được tin tức chạy vào cung, Tề Tĩnh Uyên còn đang ở Cảnh Hoa điện luyện chữ, một bút một giấy, vô cùng nghiêm túc tỉ mỉ, thoạt nhìn cũng rất ôn hòa nhã nhặn.
Tạ Lâm Khê lại biết tâm tình của y đang không tốt, bởi vì lực đạo cầm bút nặng hơn một phần so với ngày thường. Hắn đứng ở một bên không lên tiếng, cho đến khi Tề Tĩnh Uyên viết xong một nét cuối cùng.
Tề Tĩnh Uyên nhìn chữ do chính mình viết xong, có chút không hài lòng lắc lắc đầu, nhưng cũng không có dáng vẻ muốn viết tiếp. Y vo giấy viết thành một cục rồi ném xuống đất, tùy ý thả bút xuống, nói: "Vô Song, cổ tay của bản vương đau lắm."
Rõ ràng không có từ ngữ cùng ám chỉ gì khác, mà trong giọng nói lại chứa đựng mong đợi thoáng qua. Trong lòng Tạ Lâm Khê rục rịch một chút, mở miệng nói: "Nếu như Vương gia không chê, thần giúp Vương gia bôi thuốc."
"Không chê." Tề Tĩnh Uyên cười híp mắt nói: "Cũng không cần bôi thuốc, ngươi giúp bản vương xoa xoa là được rồi."
Tạ Lâm Khê gom lại con ngươi nói một tiếng vâng.
Trước kia đã nói tới việc Tề Tĩnh Uyên có một đôi tay quen sống trong nhung lụa, trắng nõn mịn màng, trên làn da đến một vết sẹo hơi thô ráp cũng không có, cầm vào vừa mềm vừa ấm. Giống như là tơ lụa tốt nhất, cực kỳ trơn bóng, sờ lên rất thoải mái.
Tạ Lâm Khê là một thần tử biết tiến biết lui đương nhiên sẽ không tùy tiện sờ loạn, hắn cẩn thận giúp Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-than-cua-quan-vuong/1054149/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.