Chương trước
Chương sau
Thương Kính cúi mắt không nói gì, khóe miệng cười đắng chát. Đứa nhỏ A Chức này có đôi khi rất mâu thuẫn, đã không muốn ở trước mặt nàng thân thiết với tiểu hoàng đế, sợ tổn thương lòng nàng, vậy mà có lúc lại nói ra những lời này, là muốn nàng biết khó mà lui mau chết tâm đi chăng?

"Nàng không thuộc về muội, chỉ là tâm tư tạm thời ở chỗ muội thôi. A Chức, muội có biết 'Ly hôn' là gì không? Phàm nhân nam nữ dù đã chính thức thành hôn thì vẫn có thể chia ly. Lòng người dễ đổi, hôm nay thề non hẹn biển ngày mai bỗng chốc hóa người dưng." Thương Kính nói xong cúi xuống chuẩn bị bế người lên giường.

Nhạc Chức giãy dụa khẽ giữ chặt cánh tay Thương Kính, ngữ khí kiên quyết nói: "Để ta!" Trong lời nói mơ hồ có chút vị chua. Đương nhiên nàng biết ly hôn là gì, cũng biết lòng người dễ đổi thay. Lúc trước ở trong miếu, có người hoan hỉ cầu duyên thì cũng có người ai oán tố khổ, con người đều là như vậy.

Thương Kính nhìn Nhạc Chức một chút, ghen tuông nháy mắt hóa đau lòng: "Muội đã suy yếu thành như vậy còn bế nổi ai? Miếu đã không còn, đồ cúng xin về làm sao bằng đồ cúng cho chính mình, vừa rồi lại bị Phục Linh đan hút đi rất nhiều linh lực... Nghỉ ngơi đi! Ta đỡ nàng xong lại đến dìu muội." Một câu cuối cùng nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo chút oán trách.

Đến trước giường, Thương Kính đứng lại chần chờ như có điều suy nghĩ. Nàng cúi đầu nhìn tiểu hoàng đế trong ngực, diện mục an tường, khóe môi hơi vểnh, vẻ mặt không làm gì cũng tự mang ý cười. Quả nhiên không giống, sau khi trở thành phàm nhân tuy dung mạo kém xa lúc còn là thần tiên nhưng nàng lại yêu thích người hiện tại này hơn. Không đúng, phải nói là yêu thích tiểu hoàng đế hơn.

Tiểu hoàng đế sai rồi, nàng không hề tìm bóng hình người kia ở nàng ấy. Câu "Ta yêu nàng" chính là nói với tiểu hoàng đế, nàng vẫn luôn phân rõ. Còn cái người cao cao tại thượng, lúc nào cũng tự cho mình là đúng kia có lẽ nàng chỉ cảm kích, ngưỡng mộ, không cam lòng, bao cảm xúc trộn lẫn tạo thành cảm xúc kỳ quái mà thôi.

Thật lòng yêu một người, sẽ không lừa nàng hạ phàm, sau đó dùng tiên dược làm nàng quên hết chuyện lúc trước, vĩnh viễn bị nhốt ở thế gian.

Đương nhiên, chuyện nàng đang làm bây giờ vẫn thế, chỉ là mục đích hoàn toàn khác trước. Nếu người kia trở về, tiểu hoàng đế đáng yêu sẽ không còn tồn tại.

Thương Kính cúi xuống nhẹ nhàng đặt người lên giường rồng, bên tai còn quanh quẩn tiếng tiểu hoàng đế trước đó không lâu.

Ta cũng yêu nàng...

Nhạc Chức trong thời gian ngắn mất đi quá nhiều tiên khí, hai chân có chút nhũn ra, bò lên hai bước, vịn cây cột thật vất vả mới đứng lên được.

"Không phải nói đỡ nàng xong sẽ tới dìu muội sao? Gấp cái gì!" Thương Kính nắm cánh tay mềm nhũn của Nhạc Chức quàng lên đầu vai than thở nói.

Nhạc Chức nghĩ là Thương Kính sẽ đỡ nàng đi đến chiếc giường cạnh cửa sổ hiếm khi dùng tới, nào ngờ Thương Kính lại đỡ nàng về phía long sàng.

"A Kính, tỷ..." Nhạc Chức không rõ tại sao Thương Kính lại làm như thế. Trơ mắt nhìn nàng nằm chung với tiểu hoàng đế, trong lòng sẽ không khó chịu sao?

"Khi nàng tỉnh lại nhất định sẽ hi vọng người nằm bên cạnh là muội chứ không phải ta." Thương Kính bế Nhạc Chức lên giường, dịu dàng thả xuống nói: "Ta sẽ chờ nàng thay lòng đổi dạ, sẽ không làm hai người phiền thêm. Tính ra muội là thần tiên, chẳng phải không được làm gì nàng sao? Nằm xuống ngủ một lát đi! Ta xuất cung tìm chút thức ăn về hảo hảo bồi bổ một chút, bọn người trong cung không hiểu việc này, vơ vét toàn cống phẩm loạn thất bát tao. Nếu muội xảy ra chuyện Hoàng đế sẽ lại khóc, A Trản cũng sẽ oán ta không chiếu cố muội tốt."

"Vậy còn tỷ?" Nhạc Chức có hơi buồn lòng. A Kính đối tốt với nàng chỉ vì A Trản và tiểu hoàng đế sao?

"Ta đương nhiên cũng sẽ lo lắng." Thương Kính ngồi xổm bên giường, đưa tay sửa sang tóc cho Nhạc Chức: "Ta thật sự yêu nàng, cũng thật sự thích muội. Nàng chọn ai tùy tâm ý nàng, ta tuyệt sẽ không vì chuyện này mà trở mặt thành thù với muội."

"Nhưng ta đã khiến tỷ không vui..." Nhạc Chức nhớ tới vẻ mặt A Kính sau khi hồi cung vẫn luôn bình tĩnh, đau lòng ôm lấy tay của nàng.

"Chuyện không liên quan tới muội. Nếu muội dễ dàng nhường nàng cho ta, chỉ sợ ba người chúng ta đều sẽ không vui. Muội cũng không cần sợ ta nhìn thấy các người gần gũi trong lòng sẽ khó chịu mà khuyên ta xuất cung, nếu ta mà đi thì ngay cả cơ hội đợi nàng yêu ta cũng không có." Thương Kính rút tay bị Nhạc Chức ôm vào trong ngực ra, vỗ nhẹ nàng hai lần nói: "Chớ suy nghĩ lung tung. Dù sao cái ngày mà nàng thay lòng đổi dạ, ta sẽ không áy náy chút nào."

*

Lý Chiêu rất nhanh đã tỉnh, tỉnh lại phát hiện Nhạc Chức đang nằm chống cằm nhìn nàng không chớp mắt.

"Ui~" Lý Chiêu khẽ động đậy, muốn lại gần Nhạc Chức hơn, nào ngờ trong dạ dày đau như bị kim châm, ngực cũng như bị lửa thiêu. Nàng không muốn Nhạc Chức lo lắng, tận lực chịu đựng, ai ngờ vẫn không nhịn được khẽ hừ một tiếng.

"Khó chịu sao?" Nhạc Chức chuyển đến bên cạnh tiểu hoàng đế lo lắng hỏi. Nàng biết tiểu hoàng đế nhất định sẽ khó chịu, Phục Linh đan đã ở cùng tiểu hoàng đế rất lâu, lúc nàng và A Kính nỗ lực lấy đan ra khó tránh khỏi sẽ làm tiểu hoàng đế bị thương. Nội thương không đáng sợ, dưỡng mấy ngày là sẽ ổn, sợ nhất là Phục Linh đan đã linh hoạt hơn.

"Không sao." Lý Chiêu chịu đau lắc đầu, đầy cõi lòng mong đợi hỏi: "Lấy ra chưa?"

"Chưa." Nhạc Chức cũng lắc đầu. "Phục Linh đan bám vào máu thịt của nàng, ta và A Kính sợ nàng có việc, quyết định sẽ thử lại sau. Chờ lần sau nàng phát bệnh sẽ đập nồi dìm thuyền thử một lần."

Lý Chiêu khẽ gật đầu. Như vậy cũng tốt, nàng còn có chút hậu sự phải giao phó, như là truyền vị cho hoàng thúc. Nếu tùy tiện lấy yêu đan ra mà không cứu được, hoàng thúc lại chưa khỏi hẳn, chỉ sợ sẽ có kẻ gian chớp lấy thời cơ.

Nàng thấy động tác Nhạc Chức có chút vụng về, lúc nói chuyện cũng có chút hổn hển, bất an hỏi: "Nhưng nàng lại làm sao vậy, đây là thế nào?" Nàng chưa từng thấy Nhạc Chức suy yếu như vậy, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ, hít thở cũng nặng nề.

Nhạc Chức không trả lời, dùng mu bàn tay chạm vào trán tiểu hoàng đế nói: "Nóng quá. Phục Linh đan lại phát tác rồi, nàng cũng thật là, khó chịu thì cứ nói ra, chịu đựng làm gì?"

Nàng ôm chầm tiểu hoàng đế không nói hai lời muốn độ tiên khí cho nàng, vẻ mặt Lý Chiêu vẫn luôn ôn hòa bỗng nhiên thay đổi, dùng sức đẩy Nhạc Chức ra nói: "Nàng đã hứa gì với ta?" Rõ ràng đã nói, dù cho tái phát Nhạc Chức cũng không thể dùng tiên khí cứu nàng, nàng chết không sao, Nhạc Chức không thể xảy ra chuyện.

"Ta chưa từng hứa!" Nhạc Chức không để ý nàng giãy dụa phản kháng, vừa nỗ lực hôn nàng, vừa ôn nhu khuyên nhủ: "Ngoan nào. Tiếp tục náo loạn lỡ ta làm bị thương nàng thì sao? Tiên khí của ta rất nhiều, cho nàng một chút vốn không có gì đáng ngại."

Lý Chiêu chảy nước mắt lắc đầu: "Nàng gạt người!" Giãy dụa chỉ phí công, trong đêm nàng có thể thỏa thích ức hiếp Nhạc Chức là vì Nhạc Chức không muốn phản kháng, luận khí lực, một phàm nhân bệnh tật như nàng làm sao có thể địch nổi thần tiên? Bờ môi Nhạc Chức sáp tới rất nhanh, đầu lưỡi chống môi nàng ra, tiên khí lành lạnh liên tục rót vào trong bụng...

Nàng cố gắng đẩy Nhạc Chức ra, nhưng vô dụng. Nhạc Chức dùng sức kiên quyết như thể muốn sống chết với nàng một phen. Đúng, là muốn sống chết với nàng... Tim Lý Chiêu thắt lại.

Cuối cùng Nhạc Chức buông lỏng tiểu hoàng đế ra, có chút khí hư mà hỏi thăm: "Bây giờ thế nào? Có còn khó chịu không?"

Khó chịu! Có điều không phải thân thể khó chịu mà là lòng khó chịu. Lý Chiêu ngồi dậy khóc đẩy Nhạc Chức ra, điều nàng không nghĩ tới chính là Nhạc Chức lại suy yếu đến mức vừa đẩy là ngã, nàng muốn đưa tay kéo lại, cuối cùng quyết tâm nhịn được.

"Nàng đi đi!" Lý Chiêu hiểu rõ, còn giữ Nhạc Chức bên mình chỉ là lừa mình dối người, nàng còn phát bệnh thì Nhạc Chức sẽ còn cứu nàng, sẽ có ngày tiên khí cạn kiệt. Cái gọi là kéo dài thời gian, bất quá là dùng tiên khí miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.

"Lại muốn đuổi ta đi sao?" Nhạc Chức đoán được tiểu hoàng đế sẽ tức giận, miễn cưỡng ngồi dậy cười nói: "Đừng nóng giận, ngần ấy tiên khí thật không có gì đáng ngại."

Lý Chiêu không nói gì, chỉ lắc đầu. Nếu tiên dược kia cũng vô dụng thì sao? Nàng nghe Nhạc Chức nói Phục Linh đan đã thành tinh, ăn vào sẽ chỉ làm nó càng cường đại. "Nàng có đi hay không? Đến thở còn thở hổn hển mà nói không có việc gì, thật coi ta là đồ ngốc sao?" Nàng thấy Nhạc Chức không để ý, vội vàng rút cây trâm ra chống lên cổ họng.

"Bỏ xuống!" Nhạc Chức dùng tiên thuật khống chế tay tiểu hoàng đế, buộc nàng buông lỏng cây trâm ra, nhưng nàng vừa thu hồi lực, tiểu hoàng đế lại nhặt cây trâm lên uy hiếp nàng. Nàng không có cách nào khống chế tiểu hoàng đế mãi được...

"Nàng có đi hay không? Ta hỏi nàng một lần cuối." Lý Chiêu nhân lúc Nhạc Chức thu hồi lực đột nhiên dùng cây trâm cứa rách da thịt. Nàng không thật sự muốn thương tổn tới mình nên vẫn nương tay, nếu thật sự quyết tâm thì cây trâm đã đâm xuyên qua cổ nàng.

"Làm loạn đủ chưa?" Nhạc Chức nhìn vết thương không cạn không sâu đang chảy máu mà đau lòng đến nói không ra lời: "Vậy nàng muốn ta phải làm sao? Chẳng lẽ trơ mắt đứng nhìn nàng khó chịu, nhìn nàng chết ngay trước mặt ta? Đổi lại là ta nàng có làm được không?"

"Ta muốn tốt cho nàng, muốn nàng phải sống!" Lý Chiêu nén nước mắt nói ra từng chữ.

Nhạc Chức vung tay lên định trụ tay chân tiểu hoàng đế, tiến lên nhẹ nhàng lau máu trên vết thương, ôm nàng vào trong ngực nói: "Bây giờ không phải vẫn sống rất tốt sao? Đừng có ngốc nghếch đuổi ta đi nữa có được không?" Nàng vùi đầu vào hõm vai tiểu hoàng đế, cọ cọ không muốn xa rời, như một chú mèo biết mình sắp bị vứt bỏ.

Lý Chiêu im lặng không nói. Lạnh lùng đẩy Nhạc Chức ra, đi xuống long sàng đến ngồi bên cạnh án thư, cầm bút lên viết gì đó.

Nhạc Chức vẫn kiên nhẫn, tập tễnh bước theo sau tiếp tục dỗ dành nàng. "Đừng nóng giận nữa được không? Ta hứa với nàng, không có lần sau."

"Trước kia nàng cũng đã hứa." Lý Chiêu viết chữ cực nhanh, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Nhưng khi ngày đó đến thì sao? Tiên sư vẫn ngôn hành bất nhất. Ngài là đại thần tiên thần thông quảng đại, còn ta chỉ là một phàm nhân trói gà không chặt."

Nhạc Chức không biết nên nói gì, cũng thật sự mệt mỏi, liền lặng yên bồi một bên, chờ tiểu hoàng đế nguôi giận.

*

Cù Thanh Liên phục ở ngoài cung hai ngày. Trận cản đạo ngoài Đại Minh cung vừa được thu lại, hắn biết cơ hội đã tới.

Hắn không gấp gáp động thủ mà kiên nhẫn chờ đợi, chờ thời cơ tốt nhất lấy được Phục Linh đan.

Nữ Đế chỉ là phàm nhân, không đáng để lo, khó ở chỗ hai người luôn thời khắc canh giữ bên người nàng. Hai người này hắn đều biết, một là Thủy yêu đã từng quen biết, hai là Nhạc Chức đã hữu duyên gặp hai lần ở khách điếm.

Hôm nay chính là thời cơ đó, Thủy yêu đã xuất cung, một người dù sao cũng dễ đối phó hơn hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.