Chương trước
Chương sau
Editor: Sapoche
Beta: Anh Đào

Mười giờ hơn, hai người về đến trường học.

Vì không phải là giờ cao điểm nên quán bún chua trước cổng trường vô cùng vắng vẻ. Mấy cái bàn được xếp lại dựa vào cạnh cửa, ghế nhựa được chồng lại thành một chồng cao.

Hà Tư Ly ăn xong một tô, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Nhung và Nghê Yến Quy đang tay nắm tay đi đến.

Trần Nhung có một người bạn gái xinh đẹp, hào quang tỏa ra tứ phía. Cùng lúc đó những từ phản nghịch, bạo lực cũng đều có thể hình dung cho người bạn gái này của anh.

Hà Tư Ly đến cạnh cửa, nhìn đôi tình nhân đi qua.

Nghê Yến Quy cũng cảm giác được gì đấy, nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Hà Tư Ly đứng thẳng như cây tùng cao ngất.

Đây là lần thứ hai hai người gặp nhau sau buổi tham gia chọn câu lạc bộ ngày hôm đó. Cũng giống nhau đều đang tự đánh giá lẫn nhau một chút, rồi thu hồi ánh mắt lại.

Ngày hôm sau, lại là ngày hoạt động câu lạc bộ.

Ôn Văn đã rút được kinh nghiệm, không gọi bạn học Tiểu Hà nữa, mà trong hoạt động nhóm đều gọi thẳng là Hà Tư Ly.

Bởi vì anh ấy gọi thẳng tên như thế nên Nghê Yến Quy mới biết được, Hà Tư Ly đã vào câu lạc bộ tán đả.

Nghê Yến Quy dùng bút gõ bàn vẽ, phát ra từng tiếng “cạch cạch cạch”. Hà Tư Ly vào câu lạc bộ tán đả? Cô ấy nghĩ rằng đây là câu lạc bộ xóa đói giảm nghèo sao?

Nhưng mà thật ra cô cũng rất tò mò.

Giữa trưa lúc đi ăn cơm với Trần Nhung, Nghê Yến Quy hỏi: “Gần đây câu lạc bộ có người mới à?”

Trần Nhung gật đầu: “Đúng thế, là con gái, tên là Hà Tư Ly.”

“Đến được bao lâu rồi?”

“Một tháng rồi đấy. Ngày đầu tiên đến đã một quyền đã đánh ngã Triệu Khâm Thư. Huấn luyện viên Mao còn nói cô ấy ra tay rất ác.”

“Nghe anh nói vậy thì em thấy đây là một nhân vật lợi hại đấy.”

“Đúng thế.”

“Vì sao cô ấy lại muốn vào câu lạc bộ tán đả thế?”

Trần Nhung gắp nạm bò của mình bỏ vào trong bát Nghê Yến Quy. Trong câu lạc bộ tán đả lan truyền là bởi vì anh. Mà anh không thể nói dối được, anh nói: “Ngày cô ấy đến, còn cầm theo ảnh chụp của anh.”

“Ảnh chụp của anh? Sao lại thế?” Nghê Yến Quy dùng đũa, nhìn khối nạm bò vừa mới được gắp qua kia, trực tiếp chọc thủng.

Trần Nhung nhìn thịt bò: “Anh không rõ là ai chụp. Cảnh trong hình vừa khéo là lúc có một con mèo lao ra. Có thể là anh dính hào quang của mèo nhỏ kia.

Nghê Yến Quy nghĩ, tin nóng này mới trên mạng có mấy ngày thôi, không ngờ lại có người vì ảnh chụp mà tìm đến tận cửa. Cô choàng lấy vai anh: “Nhung Nhung, anh có nói cho cô ấy biết anh đã có bạn gái chưa?”

“Cô ấy biết.”

Nghê Yến Quy nhai nạm bò: “Em sẽ đi gặp cô ấy.”

*

Nghê Yến Quy cố ý kéo Trần Nhung vào phòng học. Cô sửa sang quần áo lại cho anh như muốn ra vẻ trước mặt mọi người. Đây cũng là một loại tuyên bố chủ quyền.

Ánh mắt của một đám sinh viên nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn sang chỗ khác.

Các sinh viên già năm ba ở đây cũng đã thấy qua không ít chuyện như thế này, ánh mắt hóng hớt hệt như súng máy, bắn thẳng về phía Nghê Yến Quy, chốc lát lại nhìn sang Hà Tư Ly.

Một trong những đương sự là Hà Tư Ly lại không có chút biểu cảm gì. Xưa nay cô ấy đã như thế, mang dáng vẻ đáng yêu, nhưng không tươi cười hay nhăn nhó. Nhìn thấy đôi tình nhân này, cô ấy còn cố ý tránh xa vài bước.

Cũng đã qua nhiều tuần, Ôn Văn giới thiệu lại chút quy tắc, tư thế và quyền pháp, chân pháp. Hà Tư Ly học rất nhanh, cơ bản đều là tự học, tự luyện. Ôn Văn thấy cô gái một mình tự học tự luyện, vì thế yên lặng đứng một bên nhìn xem. Chờ đến khi cô ấy có vấn đề gì, anh ấy sẽ đến giải đáp thắc mắc cho cô ấy.

“Bạn học Tiểu Nghê.” Mười ngày rồi chưa thấy Nghê Yến Quy, Ôn Văn không ngờ cô lại đến đây. Lúc này anh ấy thấy rất ngạc nhiên.

Nghê Yến Quy cười: “Chủ nhiệm Ôn, em đến nhìn một chút.”

“Được, muốn tập thì tập không muốn thì cứ nghỉ ngơi.” Ôn Văn nói, “Không cần thấy áp lực.”

“Bạn học Tiểu Nghê.” Mao Thành Hồng gọi, “Đến đây tập chạy 3km đi.”

Nghê Yến Quy: “Đã biết.”

Hà Tư Ly quấn băng vải lên, mang bộ đánh quyền vào.

Nghê Yến Quy nghiêng đầu nhìn sang: “Cô ấy đang trốn em sao?”

Trần Nhung có chút đăm chiêu: “Nghê Nghê, anh cảm thấy cô ấy không nhất thiết là có ý kia đâu.” Hà Tư Ly không có dây dưa không rõ, ngoại trừ lúc bắt đầu như gióng trống khua chiêng ra thì thời gian còn lại chỉ thỉnh thoảng bày tỏ sự lo lắng về việc anh nghỉ học thôi.

Mao Thành Hồng cắt ngang mấy tin đồn nhảm trong phòng học, nói: “3km, chạy.”

Mọi người chạy ra bên ngoài.

Hà Tư Ly đứng trước bao cát, bày ra tư thế chuẩn bị, trực tiếp tấn công. Ngày đầu tiên tới cô ấy cũng đã nói qua, chạy 3km đối với cô ấy chỉ là lông gà vỏ tỏi thôi. Cô ấy lười chạy.

Mao Thành Hồng chưa bao giờ có ngoại lệ, nhưng cũng vì cô ấy mà tạo thành ngoại lệ.

Hoàng Tĩnh Thần cũng muốn rời đi.

Nhưng lại bị Mao Thành Hồng bắt đi ra ngoài.

Nghê Yến Quy đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại.

Hà Tư Ly vẫn vô cùng chuyên tâm đánh bao cát, không hề để tâm đến Trần Nhung

*

Mọi người chạy xong 3km, Mao Thành Hồng chia nhóm sinh viên tự đi luyện tập.

Hà Tư Ly vẫn còn đang luyện quyền, cơ bắp trên cánh tay chắc khỏe và cân xứng với nhau. Bước chân của cô ấy linh hoạt, ba bước tiến về phía trước rồi giơ lên cao, không dư không thiếu.

Nghê Yến Quy duỗi người, đi đến khu bao cát, cô thảnh thơi dựa lưng vào tường: “Cậu muốn học tán đả, thì cứ đến học là được rồi. Lấy ảnh chụp của bạn trai tôi ra làm gì?”

Hà Tư Ly nắm tay: “Tôi dùng ảnh là muốn xác nhận cậu ấy.”

“Nói như thế, cậu vì anh ấy mà tới?”

“Đương nhiên.” Hà Tư Ly thế mà lại nói rất dứt khoát.

“Trần Nhung là bạn trai tôi.”

“Tôi biết.”

“Cậu dám đánh chủ ý lên anh ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Hà Tư Ly quay đầu sang: “Phải làm sao cậu mới buông tha cho tôi? Nghê Yến Quy cậu không biết sao? Cậu lừa người thường còn được, nhưng ở chỗ tôi cậu không thắng được.”

“Khẩu khí lớn thật.”

Hà Tư Ly tháo bao tay xuống: “Đúng rồi, lúc đó chúng ta còn nợ nhau một cuộc đấu võ. Năm đó, tên của chúng ta cũng vô cùng vang danh, Đông Nghê Tây Hà.”

Hà Tư Ly rất bình tĩnh.

Nghê Yến Quy đứng thẳng người, lạnh lùng trả lời: “Được.”

Hà Tư Ly nghe cô nói xong, bắt đầu ra ngoài băng vải.

Tiếp theo, lại lên trước vài bước giãn người.

Nghê Yến Quy đến trước mặt Trần Nhung: “Nhung Nhung, em và Hà Tư Ly muốn cùng huấn luyện. Anh đi đến phòng thay quần áo nghỉ chút được không?”

“Được.” Anh ôm lấy cô, “Đừng miễn cưỡng.”

Anh không hỏi nguyên nhân gì, nghe lời cô rời đi.

Mao Thành Hồng nhíu mày: “Sao lại thế này?”

Nghê Yến Quy đưa tay ra: “Nói chuyện tài nghệ.”

Mao Thành Hồng và Ôn Văn nhìn nhau, hai người không nói gì. Hà Tư Ly vào, giống như trận trao đổi này nhất định phải làm. Bởi vì, tính tình Nghê Yến Quy không phải đang nén giận.

Mao Thành Hồng nói: “Chuẩn bị sẵn sàng.”

Người xung quanh không tự giác đều tự nhường một khoảng trống cho hai cô.

Tán đả là môn võ thuật kéo dài, quyền pháp có hướng của quyền pháp, quán quyền, quyền sao, quy tắc chân và hông kết hợp với nhau, duỗi chân, đá chân, đá cẳng chân. Võ thuật cũng có nhiều loại khác nhau, cách gọi khác nhau, nhưng động tác lại giống nhau. Hai người biết, hai bên cũng không phải đánh tán đả.

Nghê Yến Quy tấn công trước, chân trái đá bên sườn. Hà Tư Ly vừa tránh né cũng vừa xoay người đá một cái về phía sau.

Hà Tư Ly ngửa người ra sau, nhấc chân chặn thế tấn công của Nghê Yến Quy.

Hai người không hẹn mà cùng chân đối chân với nhau, cùng đạp nhau một cái, mượn lực của đối phương, bắn ngược trở về.

Nghê Yến Quy không dừng lại lâu lắm, tấn công ngược qua.

Người đứng xem trong phòng học cũng như ngừng thở.

Nếp nhăn trên trán của Mao Thành Hồng ngày càng nhiều hơn. Rõ ràng, hai nữ sinh này có nền móng, hơn nữa còn có rất sâu. Thân thể phối hợp, có tính công kích, hạ tay chân rất cân đối, vô cùng trôi chảy, vô cùng sinh động.

Có điều chiêu thức của Hà Tư Ly là dương đông kích tây.

Nghê Yến Quy thì ngắn gọn, nhắm thẳng mục tiêu.

Mỗi người mỗi vẻ, nhìn vô cùng hợp.

Ôn Văn lại nhớ đến chuyến đi đến suối nước nóng, nhìn thấy đôi chân lưu loát của Nghê Yến Quy. Anh ấy cười: “Bạn học Tiểu Nghê, giấu nghề kỹ thật.”

Tập võ phải chú ý kiên trì, một ngày không luyện cũng như trăm ngày bỏ không. Nghê Yến Quy đã bỏ rất lâu, tuy rằng luôn duy trì thói quen vận động, nhưng cuối cùng vẫn không có lấy tính công kích làm trọng điểm. Động tác của cô không thể nào thả lỏng như Hà Tư Ly, có co có giãn.

Nơi này là trong phòng học, không có lá rụng, không có cát đất, không có cách nào gian lận.

Hà Tư Ly nghiêng đầu né tránh nắm tay Nghê Yến Quy, đồng thời linh hoạt xoay eo lại, lén đến cạnh sau sườn Nghê Yến Quy, đánh một cái vào lưng cô. Tiếp xúc vào làn da của đối phương, trên tay như đụng cái gì nóng nóng, Hà Tư Ly cảm thấy gì lạ, nhưng không có thu lực.

Nghê Yến Quy chỉ dùng chân trụ, sự chịu đựng cũng hao nhanh, trở nên chậm chạp. Một cú đánh này đánh đến, cô cũng không thể trốn, không thế không lùi ra sau năm sáu bước. May mà không ngã sấp xuống, cô cũng vừa quay đầu lại.

Hà Tư Ly đã chấp tay sau người: “Tôi đối với Trần Nhung không có ý tứ gì khác, cậu đừng hiểu lầm. Còn có, cậu không thắng được.”

Nghê Yến Quy biết, mình không thắng được.

Ngày xưa Đông Nghê Tây Hà, đã là một khoảng xa xôi trong ký ức rồi.

*

Khi Nghê Yến Quy học tiểu học, chuyện làm ăn của Nghê Cảnh Sơn thất bại, tài chính xoay vòng không được.

Nhà Lâm Tu cũng giúp ông rất nhiều nhưng cũng như muối bỏ biển.

Nghê Cảnh Sơn đến mượn tiền mọi người xung quanh, nhưng không vay mượn được, không thể không dính dáng đến mấy người xấu. Nên Nghê Cảnh Sơn luôn băn khoăn, sợ con gái theo mình sẽ gặp nguy hiểm nên đưa cô về nhà ông nội ở nông thôn.

Đột nhiên Nghê Yến Quy về đó học chữ, đột nhiên muốn đi. Cô nói cho Lâm Tu.

Lâm Tu chỉ trích cô: “Đã nói là chơi cùng nhau mà, nói lời không giữ lời.”

Hai bạn nhỏ sáu, bảy tuổi, ầm ĩ một hồi. Chỉ ầm ĩ chuyện ai đang hứa chơi với ai thôi.

Ngày hôm sau khi Nghê Yến Quy lên xe, nhìn về phía nhà Lâm Tu liếc mắt một cái. Bỗng nhiên thấy Lâm Tu chạy ra.

Anh ta vẫy vẫy tay với cô, gọi: “Yến Quy, nhớ gọi điện cho mình!”

Cô cũng nói: “Lâm Tu, chờ mình quay về!”

Khi đó, hai người không biết chữ, chỉ có thể gọi điện thoại, từng người sẽ thay phiên nhau nói chuyện rồi để người kia đáp lại. Thỉnh thoảng lại cãi nhau một chút. Cãi nhau xong lại gọi điện thoại, nói bừa bãi một chút.

Lâm Tu nói anh ta bị người ta xem thường.

Nghê Yến Quy khẽ cắn môi: “Nói cho mình tên của cậu ta. Chờ mình về sẽ đánh chết cậu ta!”

Lâm Tu viết hết mấy cái tên phủ đầy trang giấy. Nhưng cô không trở về.

Sau đó, từng cái tên đều bị Lâm Tu gạch bỏ từng cái một. Nhưng cô cũng không trở về.

Ông nội ở cái chỗ mà ngay cả thị trấn cũng không được tính. Bởi vì có truyền thuyết về Hoàng Phi Hồng, Phương Thế Ngọc, Hồng Hi Quan, nên trên trấn có kế thừa mấy võ quán.

Nghê Yến Quy là người xưng bá ở nhà trẻ Hướng Dương, thích mơ mộng làm nữ anh hùng.

Ngày tan học, cô đi đến võ quán của mình. Thứ nhất là hứng thú, thứ hai là thiên phú. Sư phụ của võ quán nhận cô làm đệ tử. Tan học hoặc cuối tuần đều thường đến võ quán chơi.

Chơi, chính là huấn luyện.

Chắc là có xương cốt cứng, trải qua mấy tháng huấn luyện, không chỉ so với mấy người cùng tuổi, lớn hơn cô hai ba tuổi cũng không thắng được cô.

Nghỉ hè tiểu học năm ấy, Lâm Tu đến đây, cũng ở nhà của ông nội Nghê.

Nghê Yến Quy ở trong sân, tập võ cho anh ta xem.

Lâm Tu nhíu mày: “Cậu như thế thì không thể lấy chồng đâu.”

Cô không thèm tin: “Mình xinh thế này, sao lại không lấy được chồng?”

“Con trai ý chỉ thích mấy đứa con gái dịu dàng dễ thương thôi.” Lâm Tu nói, “Lớp mình có một người, là người cầm cờ đi trước học sinh ba tốt đấy.”

“Hừ.” Nghê Yến Quy cầm lấy khăn bên cạnh lau mồ hôi, “Cái này gọi là phương thiên họa kích.”

Lâm Tu thấy nguy không sợ: “Cái này gọi là sào quần áo.”

Cô khoa tay múa chân: “Đến đây!”

Anh ta bị cổ đuổi đến tận sân bay.

Trấn trên không chỉ có một võ quán. Gần đấy, ở cuối phố còn có một nhà khác. Bên trong cũng còn có một cô gái mạnh mẽ tập võ, tập mười tám loại binh khí, song kiếm, súng cũng có dây tua đỏ, vịnh xuân trảm đao, có bài bản hẳn hoi.

Nghê Yến Quy không gặp cô gái kia. Hoặc là trên đường nhìn thấy, đối phương đều không biết nhau, chỉ gặp thoáng qua.

Đầu đường là đông, cuối phố là tây, thành một con đường lớn đông tây. Không biết là ai nói về chuyện: “Đông Nghê Tây Hà.” Sau đó, tên tuổi dần lan xa.

Sư phụ thường cười nói: “Hai đứa muốn so tài với nhau một lần không?”

Nói chuyện này thường xuyên nhưng không có ai tổ chức cuộc luận võ này.

Nghê Yến Quy luyện tám năm. Sau này Nghê Cảnh Sơn trả hết nợ. Ông cảm thấy vùng nông thôn này dạy học có hơi lạc hậu nên đón con gái về.

Nghê Yến Quy mới được trở về nhà.

Nghé con mới sinh không sợ cọp, khi đó Nghê Yến Quy không sợ trời không sợ đất, còn khoác lác vì công lý trên đời nên lên núi đao xuống biển lửa đều không từ chối.

Trong sách võ hiệp có nói thế, nên cô nói theo. Núi đao hay biển lửa, cuối cùng có đau khổ ra sao, cô còn nhiều sức trẻ, luôn nghĩ xương cốt mình cứng chắc chắn có thể đi qua.

Mãi đến khi cô ngã xuống biển lửa. Cô mới hiểu được, cô không đảm đương nổi chuyện làm nữ anh hùng.

Từ đó, Nghê Yến Quy cũng không luyện võ nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.