Editor: Việt Quất
Beta: Anh Đào
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đoàn người không lên núi tiếp nữa.
Nhà của Ôn Văn là nhà tự xây, nhà cao bốn tầng, trước cửa có sân rộng ôm lấy, câu lạc bộ chừng mười bạn học, đứng trong sân cũng không hề chật chội.
Người trong thôn đi đi lại lại trong núi, nhà nhà đều có thuốc phòng sẵn.
Mẹ Ôn Văn bưng một chiếc hũ lớn, nói chuyện với Nghê Yến Quy. Tiếng phổ thông của bà có lẫn tiếng địa phương, hơi trúc trắc.
Nghê Yến Quy tập trung chú ý, nghe được ý đại khái là muốn bôi thuốc cho cô.
Ôn Văn nói bổ sung: "Đây là thuốc trật khớp do ông lão trong thôn đặc chế, hiệu quả không tệ đâu."
Mẹ Ôn Văn là người làm vườn, mặc tạp dề màu tím than, hai tay đeo tay áo giả cùng màu, tạp dề và tay áo giả hẳn là tự tay bà cắt vải rồi may. Gương mặt bà hiền hậu, cười cười với Nghê Yến Quy.
Nghê Yến Quy lo lắng, sợ rằng hình xăm hồ ly sẽ dọa tới người phụ nữ chất phác này cho nên cô đành nói: "Không sao, cháu có thể bôi thuốc. Đây chỉ là vết thương nhẹ thôi."
Mẹ Ôn Văn lại nói thêm gì đó.
Lần này, Nghê Yến Quy không nghe hiểu.
Ôn Văn giải thích, nói: "Vết thương của em ở lưng, bôi thuốc không tiện."
Ba nữ sinh khác trong câu lạc bộ có kế hoạch vào cuối tuần nên không tham gia hoạt động bất ngờ này. Ôn Văn không biết Nghê Yến Quy và Trần Nhung phát triển đến giai đoạn nào rồi, nghĩ rằng để mẹ mình đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-son-duong-duoi-duoi-ho-ly/952705/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.