Chương trước
Chương sau
Editor: Siro
Beta: Anh Đào

Nghê Yến Quy lật tờ giấy: “Vớ va vớ vẩn.” Cô không thừa nhận thì anh có thể làm gì cô.

“Ờ.” Trần Nhung không hỏi tới nữa.

Cô lại đập tờ giấy đó trước mặt anh: “Không phải anh nói chiều nay có lớp sao? Mau lên, đẩy nhanh tiến độ.”

Trần Nhung đưa bút lướt qua từng lựa chọn trong số năm lựa chọn, cuối cùng anh xoay quanh ba lựa chọn đầu tiên. Anh hỏi: “Gia đình và bạn bè em gọi em là gì?”

“Đa số gọi Yến Quy. Em chỉ chơi với một thằng bạn là Lâm Tu thôi, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ gọi em là Yến Nhi. Ba em gọi Yến, mẹ em gọi Yến Quy.”

“À.” Trần Nhung đặt bút ở lựa chọn A: “Không ai gọi Nghê Nghê.”

“Huấn luyện viên Mao và chủ tịch Ôn gọi em là bạn Tiểu Nghê.”

Trần Nhung đánh dấu vào lựa chọn A: “Nghê Nghê là của anh nhé.”

“Vâng.” Cô cho rằng khi anh nói “Nghê Nghê” thì chỉ dừng lại ở cách gọi này thôi.

Chương trình kế hoạch hướng dẫn này liệt kê một câu hỏi. Trần Nhung, một anh chàng hiếu học, bèn hỏi: “Kế hoạch tiếp theo thì sao?”

“Em chưa kịp hoạch định. Còn nhiều thời gian mà, chúng ta đang ở giai đoạn đầu, sau này sẽ tiến hành sâu sắc hơn.”

Trần Nhung phải vào học. Không muốn liên lụy đến học sinh giỏi, Nghê Yến Quy nói: “Em về ngủ trưa đây, chờ anh tan lớp.”

“Ừ, em tiếp tục viết kế hoạch đi.” Anh mỉm cười: “Buổi tối chúng ta lại bàn bạc chủ đề mới nhé.”

*

Trước cửa nhà hàng Tây, một học sinh mặc đồng phục Gia Bắc vô tình nhìn thấy hai người, bèn ngó qua.

So với vẻ xinh đẹp tuyệt trần của Nghê Yến Quy, Trần Nhung chất phác và kém nổi bật hơn nhiều.

Có lẽ bạn này không nhận ra, chỉ quan sát ngoại hình của hai người mà thôi.

Một bạn khác đi tới, đặc biệt chú ý đến hai người, hoặc có lẽ cậu ta từng gặp ở trường hoặc có ấn tượng sâu sắc, nên biểu cảm của cậu ta rất rõ rệt. Thoạt tiên, cậu ta trố mắt, từ đôi mắt nhỏ ti hí trợn to thành hạt đậu. Cậu ta nói với bạn đồng hành: “Học bá khó qua ải mỹ nhân mà.”

Nghê Yến Quy liếc nhẹ qua, đồng thời thầm bổ sung vào kế hoạch. Cô và Trần Nhung đến ngã tư đường.

Đèn xanh đang nhấp nháy, qua ba giây, đèn đỏ sáng lên.

“Còn một chuyện nữa.” Nghê Yến Quy dừng bước, quay lại nhìn bạn trai.

Trần Nhung lắng nghe.

“Nếu người khác bàn tán thì anh phải nói em theo đuổi anh nhá.”

Anh nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Vì phần lớn những lần gặp nhau của hai người đều do cô tạo ra, nhưng cô không định tiết lộ cho anh biết. Cô chỉ nói: “Là em, chính là em, là em theo đuổi anh.”

“Nhưng mà...” Trần Nhung chần chừ: “Anh tỏ tình trước mà.”

“Không phải ai tỏ tình trước là người đó theo đuổi đâu.”

“Vậy chúng ta thích nhau, cũng xem như hai bên tình nguyện nhỉ.”

Nghê Yến Quy bóp mặt anh: “Là em theo đuổi. Mọt sách ngốc nghếch, anh không hiểu hả, em muốn có cảm giác thành tựu.”

“Được.” Mỗi lần cô bóp mặt, anh luôn rất vâng lời: “Em theo đuổi anh.”

Đèn xanh sáng lên. Nghê Yến Quy dợm bước ra ngoài.

Thế nhưng, một chiếc ô tô đèn vàng đang chạy đến, vừa lúc hướng tới vị trí của cô.

Trần Nhung nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo cô lại.

Chiếc xe kia dừng gấp lại bên vệ đường, không thật sự lao tới.

Trần Nhung thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt.”

Cô nhìn anh. Tay cô được anh nắm lấy. Chẳng hiểu sao hai người như ăn ý, ngón tay hai người đang thả lỏng, dần gập lại, rồi mười ngón đan vào nhau.

Anh dắt cô băng qua vỉa hè, đi từ đầu này đến đầu bên kia.

Cô không nói gì mà chỉ cười, âm thầm siết lấy tay anh.

Kể từ khi tỏ tình trong đợt huấn luyện quân sự, anh không tiến thêm bước bày tỏ nào cả. Cô còn tưởng tên mọt sách ngốc nghếch này không biết người yêu cần phải nắm tay nữa chứ.

Cô chế giễu: “Tính ra anh cũng rất dũng cảm. Dám tỏ tình trước luôn, không sợ em từ chối à?”

“Thật ra anh còn một chiêu cuối nữa.” Có thể do ồn nên Trần Nhung nhích tới gần bên tai cô.

Cô tò mò: “Chiếu cuối gì?”

“Bá Vương dùng sức kéo cung.” Những từ này đủ thấp chỉ có cô nghe được.

Nghê Yến Quy tươi cười: “Cỡ anh đó hả? Mọt sách ngốc biết bá vương gì chứ.” Sau cùng, cô thầm thì: “Em “bá vương” anh thì đúng hơn đó.”

*

Vì buổi hẹn hò tối nay, Nghê Yến Quy chuẩn bị rất đầy đủ.

Cô về tắm rửa, sấy tóc đến rối tung và xõa ngang vai, gương mặt nhỏ xinh cỡ lòng bàn tay. Bóng mắt dùng bảng năm màu, độ bão hòa thấp, sáng mờ, trang điểm trông rất nhẹ. Đối với trai thẳng, đây có thể nói là không trang điểm. Theo thói quen, cô kẻ mắt hướng xuống để tạo ra một đôi mắt thiếu nữ trong sáng và đáng yêu. Sau đó, cô phối với một chiếc áo màu đỏ, váy màu trắng hồng và đi đôi giày nhỏ màu trắng. Trẻ trung và đầy sức sống.

Cô xoay hai vòng ngắm nghía trước gương, cực kỳ hài lòng. Chắc chắn có thể làm Trần Nhung mê muội.

Buổi trưa, Liễu Mộc Hi quay về sau bữa cơm. Ngã xuống giường, cô ấy mở to đôi mắt lờ mờ, rồi đeo mắt kiếng lên, nhìn Nghê Yến Quy qua gương: “Yến Quy.”

“Ừ.” Nghê Yến Quy điều chỉnh lại vị trí thắt lưng, kẹp lại ở đoạn mảnh nhất.

“Cậu không biết rõ Trần Nhung, sao có thể chắc chắn cậu ấy là ý trung nhân của cậu vậy?”

“Bằng trực giác.” Nghê Yến Quy khẩy nhẹ mái tóc dài: “Lần đầu tiên nhìn thấy, mình đã biết anh ấy là bạch mã hoàng tử của mình rồi.”

“Trực giác của cậu thần thánh quá rồi đó.”

Nghê Yến Quy cầm đồ trang sức hình hoa hướng dương lên, so so trên đầu: “Bảo trực giác thì cũng không hẳn. Thật ra là.” Cô quay lại với gương mặt hớn hở: “Trần Nhung đã từng là một giấc mơ của mình.”

“Mơ?” Cái này càng huyền bí hơn.

“Chắc là ý trời. Mình đã gặp anh ấy trong mơ. Thế nên, mình vừa gặp đã yêu anh ấy.”

“Ờ.” Liễu Mộc Hi bám hai tay vào thành giường, cằm chống trên mu bàn tay.

Nghê Yến Quy hỏi: “Cậu sao vậy? Huấn luyện quân sự về thì chợt có gì đó hơi sai nha.”

“Không có gì đâu.” Liễu Mộc Hi xua tay quét quét không khí: “Toàn là mùi chua.”

Nghê Yến Quy cười: “Chu Phong Vũ trả tiền nợ máy chụp hình cho cậu chưa?”

“Tổng cộng cũng không còn bao nhiêu lần, trả cho mình một súng.” Liễu Mộc Hi cảm thấy phát súng đó của Chu Phong Vũ, không những làm nhiệm vụ thất bại, mà anh ta còn phá vỡ một thứ gì đó đang chìm sâu trong trái tim cô ấy. “Tương lai còn dài, cậu ta phải đeo nợ thôi.”

“Vậy chẳng phải cậu có cơ hội hành hạ cậu ta rồi sao.”

“Bàn sau đi.” Liễu Mộc Hi nằm xuống. Hành hạ anh ta? Cô không có bản lĩnh đó.

*

“Ở một nơi nào đó, em đã gặp được anh. Nụ cười của anh thật thân quen, trong phút chốc em không nhớ ra.” Nghê Yến Quy vừa đi vừa ngâm nga: “A, ở trong mơ, em gặp anh trong giấc mơ.”

Cô đến bên bồn hoa của tòa nhà dạy học.

Cô ăn mặc chải chuốt, vô cùng thu hút. Các bạn học đi ngang qua đều lao nhao nhìn cô.

Trần Nhung đi xuống cầu thang, vừa ngước mắt đã thấy được cô.

Cô nhẹ nhàng vén tóc bên trái ra sau tai, để lộ hai khuyên tai dài tua rua, trông xinh đẹp vô cùng.

Triệu Khâm Thư khoác vai Trần Nhung, đè mạnh: “Tốn tâm tư trang điểm hẹn hò cơ đấy. Nhung Nhung à, cậu toang chắc rồi.”

Nghê Yến Quy chạm phải mắt Trần Nhung. Trong khoảnh khắc ấy, cô dám chắc trong mắt anh chỉ có cô. Cô phì cười.

Các bạn học nhìn sang Trần Nhung.

Triệu Khâm Thư buông vai Trần Nhung ra, đẩy lưng anh một cái: “Chúc cậu gặp nhiều may mắn.”

Trần Nhung đưa cặp cho Triệu Khâm Thư: “Mình đi ăn cơm đây.”

Thái Dương trồi lên sau lưng Triệu Khâm Thư hệt như u hồn: “Trần Nhung vớ phải cái vận may gì thế này?”

Triệu Khâm Thư cầm cặp của Trần Nhung: “Cậu nên nói, sao cậu ấy lại xui xẻo thế mới đúng. Lúc chị đại bình tĩnh là một cô nàng xinh đẹp, nhưng lúc cô ấy điên lên thì ai mà chịu đựng nổi.”

Trước mặt mọi người, Nghê Yến Quy nhớ mình phải hàm súc và rụt rè. Cô đứng im đợi anh.

Trần Nhung tới, chìa tay về phía cô.

Cô chậm rãi đặt lên và được anh nắm lấy.

Anh nói thật khẽ: “Váy rất đẹp.”

Cô cong môi đỏ mọng, cũng nhỏ nhẹ đáp: “Chỉ có váy đẹp thôi hả?”

Anh khựng lại vài giây, rồi nói: “Người đẹp hơn.”

Nghê Yến Quy cố ý tới tòa nhà dạy học, bởi cô muốn tuyên bố rằng anh đang hẹn hò với cô. Ai dám ngấp nghé và rình mò anh thì phải cút hết.

Hai người tay nắm tay.

Trần Nhung hỏi: “Tối nay, em có kế hoạch gì không?”

“Em nghĩ, hay là ăn tối xong mình đi xem phim đi? Phim em chọn, bữa tối tùy anh.”

“Buổi trưa đã ăn cơm Tây rồi. Vậy tối chúng ta đi thử món Đông Nam Á đi?”

“Nghe anh.” Cô cười thật dịu dàng.

“Ừ.” Trần Nhung trông bình tĩnh, thế mà lúc nắm tay cô lại rất chặt.

Cô bị đau, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.

Giữa chừng, Trần Nhung lịch sự hỏi: “Nghê Nghê, việc chúng ta hẹn hò có vượt khỏi kế hoạch của em không? Ví dụ như... nắm tay.”

“Không đâu. Mùa đông sắp tới rồi, tay em sẽ lạnh buốt luôn. Năm ngoái, em phải ôm lò sưởi sống qua ngày đó.” Nghê Yến Quy tươi cười: “Năm nay nhờ anh nhé.”

“Được.”

Tay hai người không rời nhau nữa.

Trái tim Nghê Yến Quy bay lên tận trời xanh rồi. Trên đường kẹt xe, cô bảo không sao. Xếp hàng dài chờ ăn, cô và Trần Nhung ngồi ở khu chờ, nhìn những người bên cạnh thường xuyên thúc giục, cô lại bảo không vội.

Đi vào nhà hàng, sau khi ngồi xuống, Trần Nhung nhìn đồng hồ: “Có lẽ không kịp xem phim rồi.”

Cô nói: “Không kịp suất này thì còn suất kế tiếp, không sao.”

“Anh nhận ra.” Trần Nhung cười nhẹ: “Em là người rất bình tĩnh trong đối nhân xử thế đấy.”

“Ừm.” Cô cười. Trong lòng nghĩ, chỉ có trước mặt Trần Nhung, cô mới dễ tính vậy thôi.

*

Bộ phim họ chọn từ trước bị bỏ lỡ, hai người bèn chọn đại một bộ sắp chiếu.

Trước khi vào rạp chiếu phim, Trần Nhung mua hai ly trà sữa và một hộp bắp rang.

Mục đích của hai người không phải là xem phim, vì vậy cả hai ngồi ở hàng cuối cùng.

Trong rạp phim mờ tối, Nghê Yến Quy không nỡ buông tay Trần Nhung. Cứ nắm như thế, cô chạm tới vết chai trên đầu ngón tay anh. Cô chà nhẹ lên vết chai, chúng khá thô. Quả nhiên anh rất thích làm việc nhà.

Cô kéo tay anh, đôi khi búng nhẹ đầu ngón tay vào lòng bàn tay anh, đôi khi tách ngón tay anh ra và ve vuốt chúng. Tâm trí cô hoàn toàn không đặt ở bộ phim. Cô lướt lên men theo tay anh và nắm chặt cổ tay anh, rồi tiếp tục chạm vào bắp thịt trên cánh tay. Rắn chắc đến không ngờ.

Cô khẽ vỗ vai anh, kề sát vào: “Còn vài điều chưa viết vào kế hoạch hướng dẫn, em dạy thực hành cho anh luôn nhá.”

“Ừ.” Khiêm tốn và hiếu học là ưu điểm của Trần Nhung. Cô hướng dẫn thế nào, anh sẽ làm thế đó.

Cô nghiêng người, tựa đầu vào vai anh.

Trần Nhung lại siết chặt tay cô.

Anh đang căng thẳng à? Cô thầm cười trộm.

Ánh đèn lập lòe chiếu vào mặt hai người, không khác gì một buổi giám định và thưởng thức phim. Không gian ở đây lớn và rộng rãi. Đoán chừng đây là một bộ phim được đánh giá không tốt, bởi chỉ có le que vài khán giả.

Nghê Yến Quy hơi nhắm mắt, chốc lát sau đã ngủ.

Trần Nhung khẽ khàng gọi: “Nghê Nghê.”

Cô không phản ứng.

Anh cúi đầu, hôn lên mái tóc dài của cô. Mũi ngửi được hương thơm thanh nhã thoang thoảng, là mùi của cô.

Ngủ được một nửa, Nghê Yến Quy choàng tỉnh.

m thanh “ầm ầm” phát ra từ trong phim, là một cảnh quay lớn. Hàng loạt núi sông nổ tung, và những quả cầu lửa cháy ngút trời.

Cô ngáp một cái, ngồi thẳng dậy.

Trần Nhung quay sang: “Dậy rồi hả?”

“Vâng, huấn luyện quân sự mệt quá.” Cô cầm trà sữa, nhấp một ngụm, hút vài viên trân châu lên.

Bỗng nhiên, anh nói: “Ly đó của anh đó.”

Cô quay sang nhìn thử, phát hiện ly của mình được đặt bên tay trái. Thế nhưng, ly này cô đã uống vài hớp rồi. Cô đưa ly của mình qua: “Đền cho anh nè.”

Trần Nhung nhận lấy, ngậm cái ống hút mà cô đã ngậm.

Nghê Yến Quy bỗng dưng giật mình. Kế hoạch hướng dẫn thật sự không bắt kịp những thay đổi rồi, rất nhiều mục chưa kịp liệt kê ra.

Hai người trao đổi trà sữa cho nhau. Rõ ràng không tiếp xúc với nhau, nhưng cô lại cảm thấy hai người càng thân mật hơn.

Sau vụ nổ, trong phim tối sầm lại, do nhân vật chính đi vào đường hầm. Ánh sáng không đủ, có vài đốm sáng xanh bay trên vách đá hệt như lửa ma trơi.

Nghê Yến Quy níu chặt Trần Nhung: “Đáng sợ quá.”

Anh lập tức trấn an: “Có anh ở đây.”

Cô ngẩng đầu, cảm thấy hơi thở của mình phả vào anh rồi quay về với cô. Cô nói: “Tối ghê anh ha.”

Anh nhìn cô. Nó không quá tối, bởi đôi mắt cô rất sáng.

Cô cũng thấy ánh sáng ít ỏi trong phim chiếu lên gương mặt anh.

Hai người như bị đầu độc, mắt chạm vào nhau không dứt ra được.

Nghê Yến Quy ôm lấy cánh tay anh, gần như dán lên mặt anh.

Trần Nhung hỏi: “Nghê Nghê, chúng ta có nhanh quá không em?”

Cô cảm thấy như thể mình đang kéo chính nhân quân tử vào đầm lầy vậy, nhưng cảm giác phạm tội này lại hết sức kích thích. Cô khẽ hỏi: “Có hả?”

“Không nhỉ?” Tuy nói vậy nhưng anh không ngẩng đầu, mà càng cúi thấp hơn.

Ánh sáng mờ ảo chiếu vào hai người, mông lung không rõ.

Trần Nhung cúi xuống, chặn lại tất cả ánh sáng. Anh chậm rãi in một cái hôn lên trán cô. Cô định mở mắt, nhưng cảm nhận được nụ hôn của anh đang đáp xuống giữa chân mày, mũi và sắp áp lên cánh môi cô. Anh cất giọng trầm không thể nghe rõ: “Nghê Nghê.”

“Dạ.” Cô vừa mở miệng đáp lại, đã bị anh hôn lên.

Anh chỉ chạm nhẹ một cái, rồi lập tức rời ra. Môi anh cách môi cô chừng hai centimet.

Hai người mở mắt. Rõ ràng không nhìn rõ, nhưng cô cảm thấy hình như có thứ gì đó nổi lên từ đôi mắt trong veo của anh.

Kế đến, anh hôn chụt lên môi cô, rồi tách ra.

Nụ hôn cũng ấm áp và lịch thiệp như chính anh vậy.

Anh hỏi nhỏ: “Được không em?”

Cô không trả lời, nhẹ nhàng dẩu môi dưới và chạm vào anh.

Trần Nhung lấp kín môi cô.

Không còn lướt qua rồi ngừng lại nữa, anh tấn công trực diện, cướp đoạt hơi thở của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.