Chương trước
Chương sau
Editor: Sapoche
Beta: Anh Đào

Cuối cùng vẫn không đi giải sầu.

Trần Nhung nói mình không muốn trốn học: “Nửa đường bỏ thầy giáo và mấy bạn học lại thì không được tốt lắm.”

Nghê Yến Quy lại cảm thấy chột dạ: “Đúng thế.” Giọng của cô nhẹ nhàng, thiếu chút lo lắng. Sau đó, cô vốn định công kích trốn học, về sớm để hành động. Nhưng nghĩ lại bản thân mình, nghĩ đến Lâm Tu, vẫn là thôi quên đi. Coi như cô còn trẻ không biết nên làm chuyện sai, bây giờ dừng lại trước vực sâu.

Mao Thành Hồng thấy hai người trở về, cười cười bảo.

Trần Nhung lên tiếng giải thích: “Huấn luyện viên Mao, thật xin lỗi, quấy rầy thầy rồi.”

“Không có việc gì. Về chỗ đi, từ từ luyện tập, chuyện đánh nhau thế này không phải chỉ cần một sớm một chiều là được.” Mao Thành Hồng đưa tay lên, lập tức hạ xuống. Anh ta không hề tiếp xúc thân thể với Trần Nhung, chỉ sợ cánh tay mình dùng nhiều sức quá làm đau anh.

Nghê Yến Quy và Trần Nhung vẫn về chỗ ngồi được sắp xếp lúc đầu là ở hai góc đối nhau.

Nghê Yến Quy quay đầu đi, thỉnh thoảng đưa mắt sang nhìn Trần Nhung. Mỗi lúc này, khoảng cách dài trong phòng học cũng trở nên ngắn hơn, trở nên gần nhau hơn.

Nghê Yến Quy nhanh chóng xoay người.

Ôn Văn nói: “Bài huấn luyện sẽ học tiếp theo là khi tình huống bất ngờ xảy ra phải nhanh chóng điều chỉnh động tác. Chuẩn bị vào tư thế chiến đấu.” Ôn Văn nói xong thì đột nhiên ra quyền.

Nghê Yến Quy chỉ cảm thấy trước mặt mình có một quyền lao đến nhanh như gió. Khiến tóc mái của cô cứ bay lên rồi lại rơi xuống.

Ôn Văn thu tay lại: “Thời gian quý giá, tốc độ nhất định phải nhanh.”

“Đã hiểu.” Nghê Yến Quy vẫn nắm chặt tay, nhanh chóng vung ra, sau đó thu lại.

Đồng tử Ôn Văn đột nhiên co lại, hô lên: “Bạn học Tiểu Nghê.”

Nghê Yến Quy quay đầu sang: “Hả?”

Ôn Văn cười cười: “Thật tiêu chuẩn.” Biểu hiện rất tiêu chuẩn, hoàn toàn không kéo dài, nhanh nhẹn lại linh hoạt. Anh ấy không khỏi nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.

Cuối buổi, Nghê Yến Quy và Trần Nhung đi ra ngoài.

Anh gọi cô lại: “Nghê Yến Quy.”

Cô quay đầu lại, nhìn dưới tàng cây hoa quế.

Anh lấy ra một viên kẹo, nói: “Kẹo hôm nay.”

Cô cười bỏ vào túi: “Lần trước rất ngọt.”

“Phải không? Mình nghĩ đối với con gái mà nói, hương vị có chút nhạt. Cậu thích là được rồi.”

Nghê Yến Quy thích vô cùng.

Khi trở lại ký túc xá, cô lấy gói kẹo ra, lại xé mở bao kính đựng kẹo ngày hôm nay. Lúc bỏ kẹo vào miệng, cô lại nhớ đến hương vị nhạt nhạt của Trần Nhung. Có lẽ ngày đó anh cho cô uống thuốc Đông y, cô cũng cảm thấy ngọt.

Cô nhìn những giấy gói kẹo nhiều màu sắc khác nhau, đặt trên chiếc khăn trải bàn, từng cái từng cái một, xếp thành hình cây quạt.

Dựa vào mẫn cảm sâu sắc với nghệ thuật tạo hình, cô nhìn từng góc độ đều thấy giống nhau.

Cô chụp hình lại, nhanh chóng đăng lên vòng bạn bè.

Chỉ có Trần Nhung mới hiểu được điều đặc biệt của mấy tờ giấy gói kẹo này, bởi vì, đây là ảnh chụp được chia sẻ cho một người xem.

Qua mấy phút.

Bên dưới vòng bạn bè trống trơn. Không lượt thích, không bình luận.

Cô nằm trên giường, chống má. Nhìn vòng bạn bè của Trần Nhung.

Trang cá nhân của anh thật sự rất đơn giản, chỉ một bức ảnh, một chữ cũng không thấy. Có khi là tranh anh vẽ, có khi là hình ảnh chụp. Hai người không có bạn chung. Trong mắt cô, bạn bè của anh đều rất sạch sẽ.

Nghê Yến Quy vừa khen vừa chê. Cô nhếch chân lên, đung đưa vài cái, cuối cùng nhịn không được bấm thích.

Lại qua mười lăm phút.

Cô lại đặt cằm trên gối nằm, làm mới mấy lần trang cá nhân. Cuối cùng cũng nhìn thấy chấm tròn nhỏ màu đỏ.

Là Trần Nhung bấm thích.

Hai má của cô dán lên gối đầu, mím môi cười.

Hai người không có nói chuyện với nhau, rất bình thường có qua có lại. Cô đăng ảnh chụp, anh nhấn thích.

Nếu lễ tình nhân sang năm được ở cạnh Trần Nhung thì tốt biết mấy.

Kiều Na đang đọc sách.

Vu Nhuế đang nấu cháo điện thoại với bạn trai.

Liễu Mộc Hi thì đi ra ngoài.

Giọng nói của Nghê Yến Quy rất ngọt ngào, không có người để bộc lộ tâm sự. Cô chống lấy lan can, mượn chút lực, không leo cầu thang mà từ trên giường nhảy xuống.

Sau khi rơi xuống đất, cửa mở.

Liễu Mộc Hi đang đứng ngoài cửa, dáng vẻ mờ ảo dưới bóng đêm u ám.

Nghê Yến Quy cười: “Đã về rồi.”

Khác với vẻ mặt tươi cười của Nghê Yến Quy là vẻ mặt ủ rũ không vui của Liễu Mộc Hi, túi máy ảnh trước mặt cũng rũ xuống, bước chân vô cùng nặng nề.

Nghê Yến Quy hỏi: “Cậu sao thế? Đêm nay đi đâu vậy?”

Liễu Mộc Hi không tham gia câu lạc bộ, buổi chiều không rảnh, nhưng đêm nay cô ấy rảnh rỗi: “Đi chụp cảnh đêm.”

“Ừm” Nghê Yến Quy nói.

Chờ đến Liễu Mộc Hi: “A, a, a.” Mỗi tiếng kêu rên thấu tận tim dần dần lớn lên, đến chữ cuối cùng đã là thuộc cấp bậc tan nát cõi lòng.

Kiều Na bị dọa chạy đến, tháo tai nghe điện thoại xuống, từ trên giường nhìn sang: “Chuyện gì?”

Liễu Mộc Hi nói: “Máy ảnh của tớ bị quăng vỡ rồi.”

Mọi người trong phòng ký túc xá đều ngạc nhiên. Cái máy ảnh duy nhất này cũng chính là công cụ chủ yếu để làm tư liệu sống cho Liễu Mộc Hi. Tranh châm biếm của cô ấy đều dựa vào những bức ảnh chụp này, đó là niềm đam mê với chụp ảnh, máy ảnh bị hư cũng như mất nửa cái mạng của cô ấy.

Vu Nhuế thu lại vẻ kinh ngạc chống cằm: “Sao lại rơi vỡ thế.”

Liễu Mộc Hi đẩy kính lên, chán nản nói: “Lúc chụp ảnh, tớ đi đến trước hai bước, bị một người đẩy trúng. Thế là rơi vỡ.” Chuyện đã xảy ra chỉ được nói trong hai, ba câu ngắn ngủi, nhưng trong khoảnh khắc rơi vỡ kia chớp mắt đã lấy đi một đống máu của cô ấy, một đường tích tích không ngừng, đau khổ càng nhiều hơn.

Nghê Yến Quy hỏi: “Bắt được không?”

Liễu Mộc Hi ngã ngồi trên ghế: “Thật sự không cần bắt, tự cậu ấy ở lại.”

Nghê Yến Quy: “Có cách liên lạc không?”

Liêu Mộc Hi: “Có, còn nói về sau chuyện bồi thường sẽ thương lượng sau.”

Vu Nhuế: “Thế phương thức liên lạc có phải thật không? Xác nhận chưa? Có lưu lại lớp, hay tên tuổi không?”

“Có, đều để lại.” Liễu Mộc Hi lúc này mới bỏ máy ảnh ra, “Cuối tuần mình đến hỏi thử, có thể sửa hay không?”

Nghê Yến Quy lại nói: “Nếu cậu ta không chịu thì mình giúp cậu giải quyết cậu ta. Mềm mại cứng rắn, toàn bộ đều hiểu rõ. Nếu cậu ta vẫn mặt dày thì báo trường học.

“Ừm” Liễu Mộc Hi dựa vào bả vai Nghê Yến Quy, “Muốn ôm một cái.”

Nghê Yến Quy dang hai tay ra, ôm Liễu Mộc Hi đang tan nát cõi lòng: “Ngày mai mình mời cơm.”

“Thật à?” Liễu Mộc Hi nói, “Nhưng không muốn ăn đồ nướng và lẩu. Ăn món Quảng Đông đi.”

“Được.”

*

Tới trưa ngày hôm sau.

Nghê Yến Quy nói mời khách, thuận tiện kêu thêm mấy người Lâm Tu.

Ánh mặt trời nóng rực giữa không trung. Nhóm người kéo nhau đi ăn cơm, đầu đổ đầy mồ hôi. Vì thế mỗi người một chai nước uống, giải khát trước ngăn cơn đói.

Lô Vĩ uống mấy ngụm nước lạnh, lạnh đến tận tim gan, vô cùng sảng khoái: “Đúng rồi, mình có một tin tình báo, vẫn luôn lo lắng không biết có nên nói không. Lo lắng rất lâu, đến nay vẫn luẩn quẩn trong đầu.” Anh ta nhìn Nghê Yến Quy nói.

Về tin tình báo, đương nhiên có liên quan với Trần Nhung. Nghê Yến Quy hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Cậu cũng đang quen Trần Nhung, mình sẽ nói điểm mấu chốt cho cậu nghe.” Lô Vĩ đặt bình thủy tinh trên bàn, vô cùng trịnh trọng nói, “Trần Nhung công khai kiểu mà cậu ấy thích.”

Mắt Nghê Yến Quy chợt sáng lên: “Là kiểu gì?”

Tinh thần Hoàng Nguyên Lượng tỉnh táo hẳn ra, nói: “Phải xinh đẹp chứ nhỉ? Nghê Yến Quy của chúng ta là phù hợp nhất.”

Lô Vĩ dựng ngón trỏ lên, lắc lắc trước mặt mọi người: “Sai lầm rồi, Trần Nhung không có nói yêu cầu vẻ bề ngoài.”

Hoàng Nguyên Lượng kêu lên: “Chỉ với vẻ ngoài của Trần Nhung thôi, chắc chắn là mắt cao hơn đầu rồi.”

“Không phải.” Lô Vĩ nói, “Cậu ấy yêu cầu, chủ yếu là tính chất con người.”

Thấy mọi người đều vểnh tai lên lắng nghe. Lô Vĩ tiếp tục: “Cậu ấy yêu cầu chỉ có bốn chữ.” Nói đến đây, anh ta lại ngừng lại.

Nghê Yến Quy thúc giục: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa như thế, nhanh nhanh nói đi.”

“Lương thiện đáng yêu.” Lúc Lô Vĩ nói bốn chữ này, lấy tay gõ gõ vào bình thủy tinh.

Tiếng vang “leng keng leng keng” vang lên tứ phía, giống như một cây búa gõ thẳng vào lòng Nghê Yến Quy: “Cứ như thế hả? Không còn?”

Lỗ Vĩ xòe hai tay lắc lắc: “Không còn nữa nha.”

Hoàng Nguyên Lượng cũng gõ theo, gõ vào bàn: “Không hồ là nhân tài nha, tách khỏi tầng dưới này. Nhìn người ta, theo đuổi tình yêu chính là từ bên trong lòng.”

Nghê Yến Quy hỏi: “Đối với vẻ ngoài không có tí xíu yêu cầu nào sao? Thích trong sáng hay là xinh đẹp.”

Lô Vĩ: “Cái này thì không biết.”

Lâm Tu đang gặm chân gà. Là gà thả rông nên xương cốt có hơi cứng, anh ta từ từ nhai rồi nuốt xuống, không trả lời.

Nghê Yến Quy nhìn sang: “Lâm Tu.”

“Ừm.” Anh ta cắn miếng thịt.

“Cậu có cảm thấy mình đáng yêu không, rất lương thiện?” Cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

Cái chân gà trong tay Lâm Tu “bộp” một tiếng rơi xuống cái bàn gốm. Mặt anh ta quay sang, hệt như một người máy cứng ngắt, nhưng lại mắc kẹt sợi dây điện nào đấy, rất bình tĩnh. Anh ta nói: “Cậu cảm thấy sao?”

“Cậu nói sự thật đi, lương thiện hay đáng yêu, mình có dính một cái nào trên người hay không?” Nghê Yến Quy và Liễu Mộc Hi như đã quen từ lâu, nhưng thật ra hai người lên đại học mới quen biết. Lâm Tu thì không giống thế. Nghê Yến Quy và anh ta ngủ chung giường ở nhà trẻ. Nghê Yến Quy cảm thấy, Lâm Tu, người ngồi trong góc đấy là người hiểu rõ cô nhất.

Lâm Tu bỏ bao tay duy nhất trên tay ra, nói: “Lúc ở nhà trẻ, lớp chúng ta có một người vô cùng dịu dàng, đặc biệt nghe lời con trai, đã quên tên rồi nhưng cứ kêu cậu ta là Tiểu Bạch đi. Cậu thích nhất là bóp lấy mặt cậu ấy, bóp tới bóp lui, bóp đến mức người ta thấy cậu phải bỏ chạy. Cậu lại xem người ta trở thành đồ của cậu. Khi đó, con trai lớp bên cạnh, cũng không biết họ tên là gì, gọi là Tiểu Hắc đi. Vừa khéo, Tiểu Hắc cũng thích khi dễ Tiểu Bạch. Cậu mất hứng, tuyên bố khuôn mặt của Tiểu Bạch là của cậu. Vì thế, cậu cũng vung tay với Tiểu Hắc, chiến ba trăm hiệp. Nếu không phải mẹ mình đến đón chúng ta tan học, cậu còn muốn đánh cậu ta một ngày một đêm đấy.”

“Chuyện lúc còn nhà trẻ, cậu nhớ rõ thế à?” Cái gì mà Tiểu Hắc, Nghê Yến Quy đã sớm quên hết.

“Mình đương nhiên không nhớ rõ nữa, chuyện đã trải qua đều do mẹ mình kể lại đấy.” Lâm Tu cảm thán, “Yến à, cậu từ nhỏ đã là một người bá đạo rồi đấy.”

Nghê Yến Quy: “Tu à, bây giờ cậu nói xem mình cải tà quy chính còn kịp không?”

Lâm Tu tươi cười, đưa hộp thuốc đến trước mặt cô, nói: “Dừng lại trước vực thẳm, thời gian còn chưa muộn.”

Nghê Yến Quy nhìn thấy điếu thuốc trong hộp, đột nhiên nhớ đến: “Đúng rồi, mình có chuyện, muốn nói với mọi người.”

“Cái gì?” Lâm Tu lại đeo bao tay vào, cầm lấy một cái chân gà.

Nghê Yến Quy: “Cậu có biết Chu Phong Vũ không?”

Lâm Tu: “Poster của câu lạc bộ quyền anh lớn như thế, mình không muốn biết cũng khó nha.”

Nghê Yến Quy: “Cậu ta lấy ra một điếu thuốc nhỏ, hơn nữa, mình bị bắt ngày hôm đó, có thể cậu ta là người đi đến dưới tàng cây hoa hòe.”

Lâm Tu híp mắt: “Cậu xác định?”

Cô chỉ vào hộp thuốc: “Mình thấy cậu ta hút thuốc, quả thật là điếu thuốc nhỏ, nhưng khoảng cách xa quá, không biết có phải hay không. Về điểm thứ hai. Bạn học lớp bên cạnh đều đứng đầu ở đấy, ngày nào đó, trên tóc cậu ta đều là những lá cây hoa hòe.”

Lâm Tu lập tức hiểu ra, ngẩng đầu hỏi mấy nam sinh: “Các cậu có ai quen biết không, hay là có thể tiếp cận với Chu Phong Vũ không?”

Lô Vĩ lắc đầu.

Hoàng Nguyên Lượng hỏi: “Ai là Chu Phong Vũ thế?”

Không ai trả lời anh ta cả.

Lâm Tu: “Mình lại hỏi mấy người bạn khác thử.”

Liễu Mộc Hi nhẹ giọng hỏi: “Các cậu nói Chu Phong Vũ, chính là ở câu lạc bộ quyền anh sao?”

Nghê Yến Quy: “Đúng thế, chứ không thì còn người nào nữa? Mình và cậu ta cũng coi như là oan gia đi, nghe tên, chưa gặp mặt.”

Liêu Mộc Hi cũng chỉ đưa bốn ngón tay, từ từ giơ lên: “Mình quên nói, người đụng rớt máy ảnh của mình chính là Chu Phong Vũ. Mình cũng đã thêm WeChat của cậu ta.”

Lâm Tu nhướng mày: “Người này không tốt, cậu có thể cung cấp chút tin tức cho Yến Quy không?”

Liễu Mộc Hi: “Mình và cậu ta không quen thân lắm.”

Nghê Yến Quy: “Cậu là chủ nợ của cậu ta.”

“Còn chưa thương lượng gì đâu.” Liễu Mộc Hi dựa vào lưng ghế, “Hay là vậy, mình cho cậu một cơ hội gặp gỡ? Hy vọng có thể tình cờ gặp nhau.”

Nghê Yến Quy: “Nếu có thể đào ra, cậu ta có mười hai điếu thuốc đó sẽ là bất ngờ to đấy.”

Liêu Mộc Hi: “Lỡ đâu cậu ta thật sự có mười hai điếu thuốc, thì cậu tính thế nào đây? Giải thưởng cũng đã in trên poster rồi không đùa được. Dọa người đấy.”

“Nếu như thế thật, mình sẽ lột da cậu ta.” Nghĩ lại thấy không đúng, cô đã đồng ý với Trần Nhung là về sau sẽ không đánh nhau. Nghê Yến Quy uyển chuyển nói, “Mình tìm cậu ta nói chuyện.”

Lâm Tu: “Đừng xúc động, Chu Phong Vũ không phải người dễ trêu chọc.”

“Tưởng tượng đến chuyện mình ở trên bục đọc bảng kiểm điểm còn cậu ta ở dưới thờ ơ, mình không cam lòng.” Nghê Yến Quy nói, “Tiểu Hi, trước tiên cậu cứ nói manh mối cho mình biết.”

Liễu Mộc Hi: “Được, mình sẽ đi hẹn cậu ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.