Phượng Thiển ngẩn người, trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc, chợt liền mỉm cười nói: "Không có, ta rất tốt, có thể thế nào?" Quân Mặc Ảnh càng nhíu chặt mày, dung nhan tuấn mỹ căng lại, hắn chăm chú nhìn nàng, sâu trong con ngươi màu đồng tràn đầy lo lắng. Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, hai người ai cũng không dám mở miệng nói chuyện, một người mang nét cười mờ mịt khó hiểu, một người tìm tòi nghiên cứu trầm như nước. Rốt cuộc, vẫn là Phượng Thiển thua trận trước. "Được rồi được rồi, ngươi làm gì thế?" Nàng giơ tay lên ôm cổ hắn, thân mật dùng mặt của mình cọ hắn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, lưu luyến tột cùng cũng không hơn cái này. "Sao cả ngày đa nghi nặng như vậy, ta nói không có việc gì, thì thật không có việc gì. Đây không phải là thấy mọi ngày ngươi ghét bỏ con hồ ly nhỏ kia, cho nên sợ ngươi ngay cả ta cũng chê sao?" Nàng uốn éo người không ngừng chui vào trong lòng hắn, khóe miệng cong lên hôn một cái vào môi hắn. Quân Mặc Ảnh thở dài. Cái bộ dáng này, giống như chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn biết không phải. Nếu không phải hiểu rõ vật nhỏ, hiểu rõ từng chi tiết trên khuôn mặt lúc nàng vui mừng và bi thương, có lẽ thật sự bị nàng đánh lừa. Thật ra thì nàng hôm nay, rất giống một lần trước đó. Hai buổi tối hắn trở về từ cung Thi Họa, sau khi trở về nàng cũng là dáng vẻ này, cười với hắn, cười đến vô tư hồn nhiên. Nhưng sâu trong đáy mắt lại không cười, rõ ràng rất kháng cự hắn, lại bị động không thể không bị hắn ôm, làm bộ như hết sức nghênh hợp, giống như không có gì xảy ra. Có lẽ khác biệt duy nhất, chính là hôm nay nàng không kháng cự rõ ràng như vậy. Đây là chán ghét hắn, hắn biết. Ngày hôm nay, hình như không phải chán ghét, cũng không có nhiều kháng cự, chỉ là mờ mịt, bàng hoàng, quanh thân cũng bao quanh hơi thở mất mát nồng nặc, làm cho người ta nhìn liền không nhịn được cảm thấy đau lòng. Lại nói, hình như vật nhỏ rất khó phát giận. Trừ mấy nữ nhân có chút khiêu khích trong hậu cung thì không che giấu chán ghét ra, nàng đối với ai cũng rất tốt, dù là đối với nô tài đều giống nhau, tính khí tốt, cả ngày cười híp mắt. Nhưng hắn biết, nàng bướng bỉnh cực kì, tính khí cũng rất hư. Phàm là chọc giận nàng, vậy không ghim ngươi đến mức cả người không ổn thì nàng không ngừng. Mà giờ khắc này, thế nhưng hắn lại hy vọng nàng có thể nổi giận với hắn, dù là giống như lần trước lạnh nhạt cũng tốt. Trong lòng có chuyện gì không thoải mái, chỉ cần nàng nói, là hắn có thể khiến chuyện không sảng khoái hoàn toàn biến mất. Đáng tiếc, hiện tại hắn hoàn toàn không biết nàng thế nào. Phượng Thiển đợi thật lâu cũng không thấy hắn có phản ứng gì, nghi ngờ liếc hắn một cái, nhưng thấy trong đôi mắt phượng của nam nhân tràn đầy phức tạp thâm thúy, đen giống như vết mực. Một khắc kia, có cảm giác chua chua ở trong lòng tản ra, dần dần đầy cả tim phổi. Phượng Thiển hít một hơi thật dài, lại nở nụ cười rực rỡ sáng chói lần nữa. Nàng ngước cổ lên, lại hôn hắn một cái. "Nếu hoàng đế bệ hạ không ngại ta như vậy, vậy thì ta không khách khí cọ lên! Đến lúc đó làm dơ long bào ngươi, cũng không nên trách ta, biết không?" Quân Mặc Ảnh nhìn nàng, ôm gáy nàng hôn thật sâu. "Ừm, không trách nàng. Coi như Thiển Thiển bò ra từ trong đống bùn, trẫm vẫn muốn ôm, sẽ không buông tay."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]