🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghĩ thật lâu, Lý Đức Thông vẫn không thấy đế vương nói chuyện, trong lòng lo sợ hốt hoảng, rốt cuộc tìm được một đáp án tương đối thích hợp, dè dặt nói: "Hoàng thượng, Thiển phi nương nương nàng không phải yêu phi, cho nên ngài cũng không tự nhiên là hôn quân."
"Sao ngươi biết nàng không phải yêu phi?"
Quân Mặc Ảnh nhếch khóe môi, cười trầm thấp một tiếng, trong ánh mắt hơi hạ xuống thoáng qua một tia ý vị không rõ.
Lý Đức Thông thấy đế vương không tức giận, hình như thật sự là đang trao đổi bình thường với hắn, lá gan không khỏi lớn mấy phần.
"Nương nương thiện tâm, đối với các nô tài cũng đều tốt."
Nhớ tới một hai thái độ của cung Phượng Ương, ngẫm lại lúc ban đầu biết tiểu cô nãi nãi, nàng ấy là loại người sảng lãng làm người hài lòng, thu phục được Bạch Lộ, Lý Đức Thông đã cảm thấy, người chủ nhân kia thật lòng không tệ.
Trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười: "Một chủ tử có thể để cho các nô tài đều khen không dứt miệng, tuyệt đối không thể nào là yêu phi."
Nói xong hắn mới ý thức được giọng của mình quá mức mạo phạm, điều này cũng quá giới hạn một nô tài rồi!
Vội vàng cúi đầu, lại không nhịn được len lén nhìn đế vương một cái, lại chỉ thấy đế vương vừa đi, vừa rủ lông mi xuống, không biết nghĩ cái gì.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, sau hồi lâu, lại nghe được trong không khí truyền đến mấy tiếng thở dài không thể nghe thấy.
******
Cung Phượng Ương.
Sau khi Quân Mặc Ảnh rời đi, Phượng Thiển liền trực tiếp chạy đến nhà kho lật đông lật tây.
Mặc dù nàng không tin tưởng Khinh phi nói, nhưng không xác nhận chân tướng trước, trong lòng giống như có một cây gai, khó chịu vô cùng.
Cố tình chuyện này không người nào có thể giúp nàng, chỉ có thể tự mình làm.
Một mình nàng ở trong nhà kho từ từ du đãng, đông bay vùn vụt tây bay vùn vụt, thỉnh thoảng lật thứ gì ra xem một chút. Tuy nói đây là nhà kho, nhưng nơi này bài biện quy cách đều rất chỉnh tề, sẽ không loạn để nàng không tìm ra phương hướng.
Sau khi Quân Mặc Ảnh trở về chạy thẳng tới nội điện, không thấy bóng dáng nàng, nhất thời sắc mặt cũng không tốt.
"Chủ tử ngươi đâu rồi?" Hắn trầm giọng liếc mắt nhìn Đông Dương.
Đông Dương bày tỏ nàng cũng không biết, chủ tử mới vừa còn ở đây nghỉ ngơi, sao đột nhiên đã không thấy tăm hơi.
Nếu đi ra ngoài, vậy nói với nàng một tiếng mới đúng chứ!
"Bẩm hoàng thượng, có thể nương nương vào trong viện xem sao hoặc là ngắm phong cảnh. Đợi nô tỳ đi tìm một chút....."
Thật ra thì nói ra suy đoán này, Đông Dương cũng không phải là bịa chuyện. Dù sao lúc trước chủ tử vẫn từng nói với nàng buổi tối ngắm sao. Huống chi nàng ấy là chủ tử, chuyện kinh thế hãi tục gì mà không làm được? Ngắm sao coi như là bình thường nhất rồi.
Nhưng nghe xong lời của nàng..., sắc mặt Quân Mặc Ảnh đã kém hơn: "Còn chưa tới sáng, ban đêm lạnh như vậy, nàng lại dám chạy loạn!"
Nói xong, hắn liền phất tay áo bào sải bước thẳng ra ngoài.
Đông Dương theo sát phía sau, vừa đi ra ngoài liền vội vàng phân phó người cùng đi tìm.
Nhưng vào lúc này, cửa nhà kho "Ken két" một tiếng mở ra.
Phía sau cửa, trong tay Phượng Thiển cầm một cái hộp gỗ, chớp chớp mắt, sững sờ đứng ở đàng kia.
"Các ngươi hưng sư động chúng như vậy, không phải là đang tìm ta chứ?" Nàng ngượng ngùng cười hai tiếng.
Lúc ở trong nhà kho nghe được động tĩnh bên ngoài, thiếu chút nữa dọa chết nàng, thật may là ở trong đó đồ nhiều, tùy tiện chọn một cái là có thể mang đi ra.
Mặt Quân Mặc Ảnh đen thui đi tới phía sau nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.