Liên Nhược sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên một chút điểm sáng, chỉ là như nghĩ đến chuyện gì không tốt, con mắt sắc khẽ liễm, lại cúi đầu buông tầm mắt xuống. "Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, nhưng mà vẫn coi như hết." Môi nàng mím chặt thành một đường thẳng: "Nếu lúc này đi cung Phượng Ương, sợ là lại khiến Thiển phi nương nương bị chỉ trích." "Nàng sẽ không để ý cái này." Dừng một chút, Quân Mặc Ảnh lại bổ sung một câu: "Ngươi cứu mẹ con Thiển phi, trẫm không thể để cho ngươi giống như bây giờ." Lúc nói lời này, mặc dù hắn nhìn thẳng, nhưng Liên Nhược lại sinh ra một loại cảm giác bị hắn nhìn thấu không chỗ nào che giấu. Giống như bây giờ… nói chính là chuyện bị Thái hậu ngược đánh? Không nói được trong lòng là tư vị gì, nàng theo bản năng che kín mu bàn tay mình, càng về sau, liền dứt khoát chắp tay sau lưng. "Hoàng thượng, nô tỳ làm việc bất chấp hậu quả, đây là trừng phạt nô tỳ nên được. Nếu lờ mà lờ mờ đi theo Thiển phi nương nương, không chỉ là lời đồn đại, nô tỳ chỉ sợ Thái hậu sẽ càng căm hận Thiển phi nương nương hơn, về sau nương nương......" "Không đi cung Phượng Ương, vậy thì đi cung Càn Long thôi." Quân Mặc Ảnh trực tiếp ngắt lời nàng. Nhớ tới lúc ấy dáng vẻ Cố Thuyên ấp úng thay nàng cầu tha thứ, Quân Mặc Ảnh đã cảm thấy buồn cười. Cố Thuyên không thể so với Trương Tiến, đó cũng không phải là một mắt trái một mắt phải, cô nương khiến Cố Thuyên nhìn với con mắt khác, tất nhiên là có chỗ đặc biệt. Đã như vậy, hắn làm việc thiện thì thế nào? Huống chi, cô nương này vốn vì giúp vật nhỏ mới có thể như vậy. Liên Nhược làm như không ngờ đế vương sẽ nói như vậy, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc: "Cung Càn Long còn cần người sao?" Hỏi xong nàng cũng có chút áo não. Một cung điện to như vậy, nhiều thêm một người có thể có bao nhiêu khác biệt. Quả nhiên, đế vương dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn nàng, nhưng không nói lời nào. Liên Nhược lúng túng vểnh môi, không thể làm gì khác hơn là lại nói: "Nếu không phiền toái, vậy thì cám ơn hoàng thượng. Nô tỳ đồng ý đi cung Càn Long." Dừng một chút, nàng lại bổ sung thêm một câu: "Làm một thô sử nha hoàn cũng tốt." "Hiện tại cung Càn Long không cần thô sử nha hoàn." Quân Mặc Ảnh nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Sau khi đến cung Càn Long, tất cả chức vị phần lệ không thay đổi. Hiện tại trẫm không ở đó, trong ngày thường cũng không có gì cần phải làm, có chuyện gì ngươi xem đó mà làm là được." Nói xong những lời này, cũng không đợi nàng trả lời, Quân Mặc Ảnh trực tiếp xoay người rời đi, chuyện này coi như định ra rồi. Liên Nhược nhìn bóng lưng cao lớn của ahwns nhẹ nhàng đi, thở dài trong lòng. ****** Sau khi Quân Hàn Tiêu biết chuyện của Phượng Thiển, vẫn muốn tới thăm nàng, chỉ là hai ngày trước vẫn ở chỗ Uyển tần, chuyện này liền trì hoãn xuống. Hôm nay biết được nàng trở lại cung Phượng Ương, mới đưa Long Vi tới thăm nàng. Hai người đàn ông nói chuyện ở bên ngoài, trong nội điện chỉ có Phượng Thiển và Long Vi. Nhìn một người mấy ngày trước đó còn tốt đẹp hiện tại suy yếu nằm ở trên giường như vậy, lửa giận và giá trị chiến đấu của Long Vi đều tăng lên cao. "Cái bà già đáng chết đó, làm sao bà ta dám đối với ngươi như vậy? Không biết ngươi là bảo bối của hoàng thượng sao? Tùy tiện động bảo bối cục cưng của người khác, vậy thì phải chuẩn bị bị chặt làm trăm mảnh!" Phượng Thiển âm thầm buồn cười, lại nghiêm trang nói: "Bọn họ vẫn còn ở bên ngoài đây, cái người này dám lớn tiếng chửi bới Thái hậu, không sợ chết sao?" Long Vi bị chặn trong lòng, liếc nàng một cái: "Ngươi còn nói ta? Đêm hôm đó cũng không biết là người nào trước mắt bao người chỉ vào lỗ mũi Thái hậu mắng!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]